Vị Diện Thương Nhân Giả Dung

Chương 54




Đầu lâu đang trôi nổi đối diện Vương phu nhân bỗng nhiên há miệng to như chậu máu, một ngụm nuốt vào đầu Vương phu nhân.

- A! A! A!

Đám người hầu bị dọa vỡ mật, như bùn lầy ngã bệch dưới sàn, trong óc trống rỗng, trừ bỏ thét chói tai hoảng sợ không làm được gì khác.

Vương phu nhân bị cái miệng máu nuốt chửng, huyết sắc bao trùm cả phòng ập tới, đám người hầu run thành cái sàng rốt cục được như nguyện ngất đi.

Trong phòng bình tĩnh trở lại, dị tượng biến mất, Vương phu nhân cùng đám người hầu toàn bộ nằm dài bất tỉnh trên sàn nhà.

Họa Mi ngửi được mùi tanh tưởi trong không khí, thần tình ghét bỏ bịt mũi quay về nơi ở của Giả Tích Xuân.

Trên giường, Giả Tích Xuân ngủ say sưa, thường thường chép miệng, phát ra tiếng cười thanh thúy như chuông bạc.

Ban Cưu nhìn thấy Họa Mi trở về, nhìn vẻ mặt tươi cười dào dạt của nàng, không cần hỏi, cũng biết nhiệm vụ mà Giả Dung căn dặn đã làm xong.

Sáng sớm hôm sau, Lý Hoàn cùng Giả Lan vội tới vấn an Vương phu nhân.

Ngồi trong khách sảnh, thật lâu không thấy Vương phu nhân hoặc là đám nha hoàn bên người bà ta hiện thân, Lý Hoàn cảm giác được kỳ quái. Vì thế phái tiểu nha đầu đi thám thính tình huống.

Không bao lâu tiểu nha đầu vội vàng chạy về thưa bẩm:

- Hồi đại nãi nãi, cửa phòng cùng cửa sổ của nhị thái thái đóng chặt. Nghe người hầu quét sân nói, sáng hôm nay bất kể là phu nhân hay là Chu Thụy gia, hoặc là Thải Hà Thải Vân tỷ tỷ bọn họ đều chưa ra khỏi phòng.

- Không tốt, thái thái có lẽ đã xảy ra chuyện.

Lý Hoàn cảm giác không ổn, vội vàng đem Giả Lan giao cho nha hoàn Tố Vân.

- Ta lĩnh người đi trong phòng của thái thái nhìn xem một chút, ngươi chiếu cố Lan ca nhi, đừng đi theo ta.

Dứt lời Lý Hoàn vội vàng chạy tới phòng của Vương phu nhân, phía sau còn đi theo một đám người hầu, hình thành một cái đuôi thật dài.

Khi Lý Hoàn đi tới trước phòng Vương phu nhân, trước cửa có vài nha đầu quét nhà đang vây quanh. Lý Hoàn đẩy các nàng ra, một mặt gõ cửa, một mặt cao giọng hô:

- Thái thái! Thái thái! Ngài không sao chứ?

- Chu Thụy gia! Thải Vân! Thải Hà! Bên trong có người hay không?

- Thật sự gấp chết người, có ai ở bên trong không, ứng một tiếng a.

Lại chờ thêm chốc lát, bên trong vẫn không có trả lời, Lý Hoàn nói một câu đắc tội, liền mệnh lệnh người hầu cùng nhau hợp lực phá khai cửa phòng.

Cửa bật mở, một mùi hôi hám khó nói nên lời thổi mạnh vào mũi.

Nhóm người ngăn cửa nhất thời tản ra, sắc mặt Lý Hoàn khó xem chạy tới dưới tàng cây nôn khan.

- Thật buồn nôn, mùi gì vậy?

- Lại thối lại khai, hình như là hương vị phân cùng nước tiểu.

- Mùi vị vừa rồi thật nồng, tôi không nhịn được chạy, cũng không kịp nhìn xem tình hình bên trong, trong phòng của thái thái sao lại có mùi hôi tận trời?

Lý Hoàn nghe xong lời này tùy tay chỉ một tiểu nha đầu:

- Ngươi đi nhìn xem trong phòng là tình huống nào.

Tiểu nha đầu không dám không nghe, bịt mũi thò đầu nhìn vào, trông thấy cảnh tượng một đám người nằm dài dưới đất, không ngừng kêu la:

- Ai nha! Không tốt! Đại nãi nãi nhanh đi xem một chút, bên trong nằm đầy người, thái thái cũng ở, không biết sống hay chết.

- Nhanh! Đi vào đem thái thái đưa qua phòng bên cạnh.

Lý Hoàn đẩy hai bà tử vào phòng, đứng bên ngoài sai khiến đám người hầu hành động.

Vương phu nhân bị mang đi ra, mùi thúi cũng lan tràn ra ngoài cửa. Lý Hoàn hít sâu một hơi, vội vàng lấy ra khăn tay huân hương bịt chặt miệng mũi, đi theo vào phòng bên cạnh.

Đám nha hoàn luống cuống tay chân thay quần áo rửa sạch thân thể cho Vương phu nhân, Lý Hoàn ở một bên nhìn thấy quần của bà ta ướt đẫm, dính một đống đồ vật dơ bẩn màu vàng, cau mày quay mặt sang nơi khác.

Mùi thúi trong phòng ngủ quả nhiên là từ phân cùng nước tiểu phát ra.

Hơn nữa còn nồng nặc, hẳn không chỉ một mình thái thái làm ra.

Nhưng không hiểu bọn họ giữa đêm gặp được chuyện gì, lại không khống chế làm ra một thân như thế.

Lý Hoàn còn đang trầm tư, Vương phu nhân sắc mặt hoảng sợ khóc thành tiếng, lớn tiếng hét lên.

- Có quỷ! Cứu mạng! Cứu cứu ta!

- A! Đừng ăn ta! Đừng ăn ta!

- Cứu mạng! Ai tới cứu cứu ta!

Quần áo vừa thay xong lại ướt đẫm mồ hôi.

- Thái thái, không có quỷ ăn ngài, ngài bị bóng đè mà thôi, mau tỉnh lại.

Lý Hoàn vuốt lưng Vương phu nhân an ủi, không ngờ bà ta mở đôi mắt tràn đầy tơ máu, hướng Lý Hoàn vung tay chân đấm đá.

Không kịp né tránh, Lý Hoàn bị trúng mấy đá, trên mặt cũng bị móng tay của Vương phu nhân cào ra dấu đỏ ửng.