Trong mắt hắn hiện lên thân ảnh Giả Tích Xuân, hắn vội vàng vẫy tay:
- Tích Xuân đại sư tỷ, đến chỗ này.
Đối với một nữ oa nhỏ hơn mình phân nửa số tuổi kêu sư tỷ, Tiết Bàn cũng không hề khó chịu.
Tiểu Tích Xuân cười híp mắt, tay trái nắm tiểu Đại Ngọc, tay phải nắm Giả Hoàn còn nhỏ hơn mình, kêu vài người khác, bước tiểu chân ngắn chạy tới bên cạnh Tiết Bàn.
- Bàn nhi sư đệ!
Thanh âm tiểu Tích Xuân mềm nhũn ngọt ngào, nghe làm lòng người tan chảy.
Tiết Bàn ứng thanh âm, chợt mềm mại cười chào hỏi những người khác.
Diện mạo của hắn mượt mà đáng yêu, tươi cười lại ngọt, đám người tiểu Bảo Ngọc vừa nhìn liền cảm thấy thân cận yêu thích. Chỉ chốc lát Tiết bàn đã bị sáu nhi đồng vây quanh.
Trên bầu trời, trong kết giới, Giả Dung một tay chống cằm chăm chú nhìn một màn này.
Trầm Nhược Hư cố ý thổi một hơi vào tai Giả Dung, giống như luồng điện thổi qua thân thể, Giả Dung liền giật mình hoàn hồn.
- Huynh làm gì đó?
Hắn tức giận đập vào bả vai Trầm Nhược Hư.
- Sau khi đệ đi, hai chúng ta phải tách ra một người trên trời một người dưới đất. Sắp phải ly biệt, đệ không an ủi ta thì cũng thôi, hai mắt đều nhìn chằm chằm người khác, lòng ta đau a!
Trầm Nhược Hư cau chặt mày, còn làm như có thật nhu nhu ngực trái của mình, bộ dáng như bị tổn thương thấu tâm.
- Ngoan.
Giả Dung vỗ đầu hắn:
- Ta chỉ đi Thái Hư ảo cảnh mà thôi, cũng không phải rời khỏi vị diện này. Huynh là một đạo sĩ nguyên anh kỳ nửa khắc thời gian là có thể bay tới.
Làm yên lòng Trầm đại cẩu, hắn lại đề nghị:
- Dù sao ban ngày huynh đệ làm việc trong quan nha, chiều mới về nhà. Hay là huynh không cần ở lại trong tòa nhà dưới nhân gian, về Thái Hư ảo cảnh ở với ta. Hừng đông lại bay xuống, trời tối thì bay lên, cũng không có bao nhiêu phiền toái.
Trầm Nhược Hư một bên âm thầm chiếm tiện nghi của Giả Dung, vừa thở dài nói:
- Ta đương nhiên là muốn, nhưng mà cậu, bác trai còn có hoàng thượng ta không biết làm sao giải thích.
- Việc này nào có đáng gì, giao cho ta.
Giả Dung không hề nghĩ ngợi liền nói.
Hắn nhìn quảng trường bên dưới, kiểm kê nhân số, nhìn Trầm Nhược Hư nói:
- Phía dưới đã đến đông đủ, ta nên xuất tràng, dùng đặc hiệu đặc biệt dọa người một chút.
Trầm Nhược Hư buông hai tay ôm chặt Giả Dung, mỉm cười gật gật đầu, đưa Giả Dung đi xuống.
Trong sân rộng, một trăm hài đồng nhìn xung quanh, vẻ mặt khẩn trương chờ đợi. Bên ngoài là vô số đầu người, một mảng lớn đông nghìn nghịt, từ xa nhìn lại như một mảng mây đen thật lớn nhìn không thấy cuối.
Chỉ có một phần nhỏ là người giám hộ đến đưa tiễn, còn lại 99% là đến giúp vui cùng chiêm ngưỡng thần tài.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của muôn người, một đạo cột sáng khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
Theo sát tiên nhạc lượn lờ vang lên bên tai.
Tiếng chim hót ríu rít, tường hoa huyễn mộng.
Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm cột sáng.
Rất nhanh một đóa ngũ thải tường vân chở theo một thân ảnh tiên phong đạo cốt tiến vào trong phạm vi tầm mắt của mọi người, càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.
Cuối cùng cột sáng tiêu tán trên không, ngũ thải tường vân dừng trên không trung cao hơn vài trượng cách mặt đất.
Cùng lúc đó diện mạo của thanh niên trên đám mây cũng rõ ràng hiện lên trong mắt rất nhiều người.
Chỉ thấy người nọ môi đỏ như hoa đào, thân như ngọc thụ, khí chất như tùng bách.. quả nhiên là quang hoa tễ nguyệt.
Lại bởi vì quanh thân có thần quang bao phủ, có vẻ hết sức mờ mịt siêu phàm, không thực nhân gian khói lửa.
Hai mắt mọi người đăm đăm, không khỏi hít sâu một hơi lạnh.
- Thần tài thoạt nhìn thật trẻ tuổi a!
- Bộ dáng này thật quá kinh thế tuyệt tục, không hổ là thần tiên sao?
Mọi người chỉ nghĩ thầm trong lòng mà không ai dám nói ra.
Trong đám người bị dung mạo xuất sắc của "thần tài" kinh diễm tới, còn một phần nhỏ thì bị kinh hách không nhỏ.
Giả mẫu ngây người:
- Đó, đó là..
Dung ca nhi?
Hắn là thần tài hạ phàm lịch lãm?