Rất nhanh một đám quỷ ảnh xuyên qua các nơi trong thương thành bận rộn lên.
Có bọn họ, cả tòa thương thành yên tĩnh không tiếng động cũng dần dần trở nên náo nhiệt.
Sở Ô đi tới phòng điều khiển trong tòa thành, mở ra công tắc.
Theo một tiếng cửa mở vang lên, cửa thành cao lớn từ từ mở ra, đánh thức ngàn vạn người đứng bên ngoài.
Mọi người dùng ánh mắt tò mò lại kính sợ nhìn chằm chằm cửa lớn mở ra, đưa mắt nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Lúc này thanh âm Sở Ô thông qua vô số loa âm thanh rõ ràng vang dội vào trong tai mỗi người.
- Đại thương thành Tấn Giang khai trương! Trong thành các loại cửa hàng đều đầy đủ, thỏa mãn cho mọi người sống phóng túng, ăn mặc ngủ nghỉ toàn bộ phương diện nhu cầu, hoan nghênh chư vị vào thành vui chơi mua sắm!
- Mặt khác bổn thương thành còn có không ít cửa hàng bỏ trống, cũng hoan nghênh các đại thương gia nhập trú.
- Cuối cùng, bởi vì lần này thượng tiên mở ra khá nhiều cửa hàng, nhân thủ không đủ. Bởi vậy bổn thương thành cần gấp rất nhiều người giúp việc. Cụ thể thông báo tuyển dụng đã được dán lên cột thông báo cùng trước cửa hàng, người có ý tứ mời đi nhìn kỹ.
Sở Ô lần lượt đọc xong thông báo của Giả Dung, vừa dứt lời một cây bút ngòi vàng từ không trung bay tới, ở ngay trước cửa lớn viết xuống năm chữ "Tấn Giang đại thương thành" lưu quang tràn ngập màu sắc rực rỡ.
Thấy thế Giả Dung giật nhẹ tay áo Trầm Nhược Hư. Trầm Nhược Hư buông lỏng tay ôm eo Giả Dung, hướng chỗ thương thành chỉ tới.
Một cỗ địa linh khí từ đầu ngón tay hắn bắn ra, mọi người lập tức mở to mắt lên nhìn.
Chỉ thấy vô số quang mang màu vàng nhạt, như là đóa hoa mẫu đơn bay xuống, hình ảnh tựa như ảo mộng, giống như trăm triệu kim điệp nhẹ nhàng nhảy múa.
- Hoa, hoa mưa!
- Trời giáng hoa mưa!
Trong đám người không biết là ai kinh hô thành tiếng.
Đám người hoàng đế nhìn thấy một màn quen thuộc này, tim đập như sấm.
Mọi người vô ý thức đưa tay đón lấy đóa hoa.
Chỉ tiếc đóa hoa không phải vật dụng thực tế, mà là Trầm Nhược Hư làm phép làm ra quang ảnh hư ảo. Nháy mắt va chạm vào lòng bàn tay của bọn họ, hóa thành vỡ quang tiêu tán trong thiên địa, không phải hoa thực tế rơi xuống bị người nhặt được.
Trầm Nhược Hư làm ra hoa mưa kéo dài một khắc thời gian, sau đó đã xong.
Hưởng thụ xong thịnh yến thị giác, mọi người cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
- Đa tạ thượng tiên ban thưởng mưa! Đa tạ thượng tiên ban thưởng mưa!
Từng tiếng cảm tạ vang vọng bên tai, thật lâu không dứt.
Giả Dung mờ mịt hỏi:
- Huynh gia nhập thêm vật khác vào trong hoa sao?
Trầm Nhược Hư lắc đầu:
- Không có.
Giả Dung nhìn xuống dưới hồi lâu, có chút không yên tâm nói:
- Hôm nay coi như xong, đợi ngày sau ta "trở về thiên giới" thì bồi thường bọn họ một hồi linh mưa thật sự đi!
Lúc này dòng người hung hăng chạy hướng cửa thành.
Trên không, đoàn người hoàng đế cưỡi Cân Đẩu vân thấy bên dưới chen chúc liền cười hắc hắc, điều khiển đám mây không chút tồn sức bay đi vào.
Bộ dáng đắc ý, làm cho người ta nhìn thấy mà ngứa răng.
Vào trong thương thành, có người lòng nóng như lửa đốt nhảy vào trong cửa hàng, càng nhiều là chạy tới xem cột thông cáo.
Cho dù không có phúc lợi, chỉ riêng danh hào "thần tài", cũng sẽ có vô số người khát vọng làm việc trong cửa hàng của Giả Dung