Đợi khi nào bọn họ học thành tài, Giả Dung sẽ cho bọn họ trở về đầu nhập công tác.
Bên kia, vì cầu Dương đại nhân hỗ trợ, Giả Trân, Vương Tử Đằng đám người đều đi qua Trữ quốc phủ, muốn mở nhà kho lấy Lạc Thần phú dồ hối lộ hắn.
Đứng trước nhà kho, Giả Trân lấy xuống xâu chìa khóa dùng đủ loại tư thế nhưng không cách nào xỏ được vào trong lỗ khóa.
Giả Trân mờ mịt gãi đầu. Kỳ quái, tại sao chìa khóa không mở được? Chẳng lẽ cầm nhầm? Không đúng, hắn mang theo chìa khóa bên mình, vật bất ly thân, sao có thể lấy sai?
Đợi nửa ngày vẫn không mở được cửa nhà kho, Vương Tử Đằng không chịu nổi động tác mè nheo của Giả Trân, nóng nảy mất bình tĩnh nói:
- Kéo dài lâu như vậy, ngay cả cánh cửa cũng không mở được, trừ bỏ gây chuyện, ngươi còn có tác dụng gì? Đưa chìa khóa cho ta! Ta tới mở!
Thanh âm Vương Tử Đằng mang theo hờn giận quát lớn như tiếng sấm, chấn động màng tai người ong ong vang. Giả Trân diễn cảm mê mang giật mình, đầu óc gỉ sắt chuyển động, giây lát suy nghĩ cẩn thận điểm mấu chốt.
Không tốt, chìa khóa bị người đánh tráo!
Trong lòng Giả Trân lộp bộp một tiếng, sắc mặt kịch biến.
Hắn bất chấp Vương Tử Đằng, thần sắc lo lắng nhìn quản gia đứng phía sau, hô:
- Người đâu! Mau lấy búa đến bổ ra cửa kho!
Người xung quanh nhìn thấy bộ dạng dị thường nôn nóng của Giả Trân, đột nhiên sinh ra cảm giác không ổn.
Giả Chính nhíu mày:
- Chuyện gì vậy?
Giả Trân hung tợn ném xuống chìa khóa giả trong tay, giận dữ quát:
- Chìa khóa là giả, đồ thật bị người đổi đi rồi. Chết tiệt! Nếu để cho ta biết là cẩu nô tài nào gan lớn bao thiên, trộm đổi chìa khóa kho mưu đồ đào trộm trân bảo trong kho, ta phải đem hắn bầm thây vạn đoạn!
Chìa khóa kho hắn mang theo trên người mỗi ngày, chỉ có người có thể gần người hắn mới có cơ hội thay đổi.
Thường ngày người có thể đυ.ng vào người hắn ngoài thê thϊếp trong nhà, còn có mấy gã sai vặt cùng nha hoàn hầu hạ bên người.
Thê thϊếp trong nhà cũng không dám trộm đạo, Giả Trân cho rằng có hiềm nghi nhất chính là đám người hầu hầu hạ bên cạnh.
Giả Trân thân là chủ nhân Trữ quốc phủ, tự nhiên cũng biết người hầu trong phủ ít nhiều có tật xấu trộm đạo, tay chân không sạch sẽ. Nhưng trước nay hắn mắt nhắm mắt mở, xem như là không biết. Mà hôm nay lại có người dám trộm tới trên người hắn, Giả Trân thật bị chọc giận muốn nổ.
Ngũ quan của hắn dữ tợn như quỷ, đáp vào ván cửa, lớn tiếng thét ra lệnh cho hộ vệ khống chế mấy người hầu bình thường luôn gần người hầu hạ hắn.
Quản gia rất nhanh cầm búa mang người đi tới phá cửa.
Cửa gổ rất nặng bị bổ ra, đám người hầu ở một bên kêu oan, Giả Trân nghe xong trong lòng càng thêm căm tức.
Quản gia nhắc nhở:
- Lão gia, cửa mở!
Giả Trân nhanh như chớp lao vào trong kho.
Vương Tử Đằng cùng hai huynh đệ Giả Chính Giả Xá chậm hơn một bước, vừa tiến lên thì bên trong vang ra tiếng thét chói tai hỏng mất của Giả Trân.
- A!
Người bên ngoài hoảng sợ vội vàng vọt đi vào.
Chỉ thấy nhà kho trống rỗng, tro bụi đầy đất, hoàn toàn không còn kiện đồ vật nào, sạch sẽ làm lòng người kinh.
Giả Trân bị đả kích lớn quỳ dưới đất, huyết sắc không còn, trắng bệch như người chết.
- Tiền tài của ta! Trân quý của ta! Kẻ cắp chết tiệt! Kẻ cắp chết tiệt!
Diễn cảm Giả Trân đáng sợ đập sàn nhà, như kẻ điên hét lên:
- A a a!