Vị Diện Thương Nhân Giả Dung

Chương 217




- Được!

Ánh mắt Tiết di mụ sủng nịch nhìn Tiết Bàn, nhịn không được véo lên gò má mũm mĩm của hắn, hỏi:

- Cùng mẫu thân thành thật khai báo, hôm nay con đi ra ngoài đều làm gì sao?

- Con vốn định nhân lúc trời hoàn toàn lạnh xuống, đi ăn một bữa kem ngon, không ngờ trên đường gặp được một vị ca ca, kết quả bị hắn kéo vào trong một hiệu thuốc.

Tiết Bàn nhớ lại mình mua linh quả, lập tức ngồi ngay ngắn lấy ra một bình sứ.

- Mẫu thân mau nhìn xem, đây là con mua linh quả cho mẹ cùng muội muội. Chưởng quỹ kia nói, vật này có thể giải trăm độc trăm bệnh, hiệu quả lập tức, sau khi ăn mẹ cùng muội muội chỉ trong một khắc lập tức bệnh trừ.

Tiết di mụ lộ vẻ không tin, ngón trỏ chọc nhẹ lên trán Tiết Bàn, bất đắc dĩ nói:

- Chỉ là một viên trái cây, làm sao có thể chữa bệnh giải độc đây? Đứa nhỏ này lại bị người ta lừa.

- Không phải!

Tiết Bàn súy đầu, giải thích nói:

- Linh quả này cũng giống như đèn bàn ban ngày ăn ánh sáng ban đêm phun ra, đều sản xuất từ Côn Luân tiên sơn. Hiệu thuốc bán linh quả là thuộc cửa hàng Tấn Giang, chưởng quầy còn nhắc tới lão bản của bọn họ mới mở hiệu thuốc, ngoài ra còn có một cửa hàng bán vải dệt quần áo đồng thời khai trương, bên trong bán ra vân sa tiên y cũng quý giá như linh quả, đều là trấn điếm chi bảo.

- Con nói vân sa tiên y?

Vẻ mặt Tiết di mụ chợt đọng lại, nhìn chằm chằm bình sứ trong tay Tiết Bàn vẻ mặt kinh ngạc.

- Đúng vậy, mẫu thân nghe nói qua?

Vấn đề này không cần Tiết di mụ trả lời, Tiết Bàn đã nhìn ra đáp án.

Gần đây lời đồn đãi về vân sa tiên y ồn ào huyên náo, Tiết di mụ tự nhiên cũng nghe thấy.

Hôm nay nàng phái nha hoàn chạy đi mua cho ba mẹ con họ mỗi người mười bộ, ai ngờ Giả Dung lại định số lượng bán ra, đừng nói là mỗi người mười bộ, một bộ cũng không mua tới tay. Vì thế nàng còn buồn bực hơn nửa ngày.

Phàm là đồ vật mà cửa hàng Tấn Giang bán ra, đều không phải bình thường. Lưu trong kinh thành chừng một tháng, tự thể nghiệm hiểu biết qua, nàng cũng như người kinh thành, đối điểm này rất tin không nghi ngờ.

Tiết Bàn vừa nói linh quả xuất từ cửa hàng Tấn Giang, Tiết di mụ làm sao còn hoài nghi nó thực giả?

Tiết Bàn mở nắp bình, đổ ra một viên linh quả đặt trong lòng bàn tay, đưa tới trước miệng Tiết di mụ. Một cỗ hương khí cường thế xông vào mũi nàng, chỉ ngửi quả hương cũng biết trái cây không bình thường.

Nàng không kịp tự hỏi liền nuốt vào, nhất thời một cỗ dòng nước ấm chảy vào dạ dày, chợt bùng nổ phân tán tới tứ chi.

Tiết di mụ cảm giác thân thể ngày càng nhẹ nhàng, càng thêm có sinh cơ mạnh mẽ.

Tiết Bàn nhẫn nhịn thèm ăn, thần sắc tò mò nhìn mẫu thân, im lặng chờ nàng mở mắt khôi phục lại bình thường.

- Linh quả quả nhiên thần kỳ! Ăn vào một quả, hiện tại vi nương cảm giác mình có thể sống hơn một trăm tuổi!

Tiết di mụ tán thưởng không thôi.

Chẳng qua nàng có chút nghi hoặc.

- Trình độ trân quý của linh quả không kém hơn vân sa tiên y, trước khi mở bán, sao không nghe được tiếng gió của nó đây?

- Có lẽ người ta có ý nghĩ của chính mình đi.

Tiết Bàn dừng, nghĩ nghĩ còn nói thêm:

- Lúc con mua linh quả, chưởng quầy còn nhắc nhở mỗi ngày lượng hàng cung cấp có hạn, khuyên con nếu còn muốn mua thì tốt nhất hôm nay chạy nhanh xuống tay, tới ngày mai sẽ rất khó cướp được. Cho nên con nghĩ qua hôm nay, tin tức linh quả sẽ bay đầy trời.

- Lại là số lượng?

Tiết di mục khống chế không nổi cất cao giọng hô.

Quả thật, nàng lý giải đồ vật trân quý thần kỳ gì đó số lượng luôn rất thưa thớt, vẫn khó tránh khỏi vì vậy mà buồn bực.

Làm như nghĩ tới điều gì, Tiết di mụ bỗng nhiên đứng lên, hỏi rõ ràng Tiết Bàn địa chỉ hiệu thuốc Tấn Giang cùng giá cả linh quả, liền kêu quản gia chạy tới, cho hắn ngân phiếu hai vạn lượng dặn quản gia đi mua thêm linh quả.

Nhìn theo quản gia bước nhanh đi xa, sau đó lại sai người đem linh quả đưa tới cho Tiết Bảo Sai, Tiết di mụ nói:

- Đứa ngốc, đã biết linh quả là thứ tốt, biết ngày mai sẽ khó mua, sao con không nhân lúc hôm nay tin tức còn chưa lan truyền mua nhiều một chút?

- Chỉ biết lo cho mẫu thân cùng muội muội, con đều quên chính phần của con.

Ngoài miệng nàng nói xong lời trách cứ, trên mặt lộ vẻ tươi cười, bởi vì Tiết Bàn chuyện gì cũng nhớ tới nàng cùng Tiết Bảo Sai mà vui vẻ.

- Chờ quản gia trở lại, cho con ăn hai quả.

- Trong hộp này của con đựng cái gì?

Tiết di mụ nhìn hộp gỗ hỏi.

- Một ít thuốc pha chế sẵn trị liệu bệnh vặt bệnh nhẹ, cũng là mua trong hiệu thuốc Tấn Giang.

Tiết Bàn mở ra cho nàng xem:

- Miệng lưỡi của vị tiểu ca ca kia thật tột cùng, con nghe hắn nói mấy câu đầu óc liền ngất núc ních, nhịn không được tiêu hết bạc mua một đống thuốc làm sẵn.

- Lần tới gặp được hắn, con nhất định phải bái hắn làm thầy học tập bản lĩnh này. Tương lai con đi nói chuyện làm ăn với người ta, phải dùng mồm mép lợi hại nói cho đầu óc bọn hắn quay cuồng, cái gì đều đáp ứng con.

Tiết Bàn nghĩ tới hình ảnh kia bật cười thành tiếng.

Bên kia, Lương thị vừa từ xưởng xà phòng đi về nhà, ngồi xuống uống một ngụm trà, liền nghe người hầu nói Trầm Nhược Hư cùng Giả Dung đến chơi, lập tức sai người đón vào.

Nhìn thấy người hầu đi theo ôm một đống đồ vật, Lương thị oán trách nói:

- Hai người các ngươi thật là, đã nói qua bao nhiêu lần, trong nhà đại bá mẫu cái gì cũng không thiếu. Mấy thứ này các ngươi lưu trữ dùng bổ thân mình.

- Ôi, mới nửa tháng không gặp, hai ngươi sao lại gầy!

Lương thị vô cùng đau lòng:

- Học văn còn vất vả hơn học võ.

Trầm Nhược Hư cười nói:

- Mấy ngày trước con nghe bạn cùng trường đàm luận về vân sa tiên váy, hôm nay khai trương, hai người tụi con cùng nhau đi xem náo nhiệt. Thuận đường mua cho ngài, mợ cùng nhị bá mẫu vài bộ vân sa tiên váy. Những quần áo này chỉ có các vị mặc, tụi con không dùng được.

Giả Dung mỉm cười nói:

- Sau đó chúng tôi còn đi hiệu thuốc Tấn Giang mới mở, chưởng quầy cực lực tiến cử linh quả, nói là có thể giải trăm độc trăm bệnh. Ta nghĩ chính mình đã ăn không ít thuốc bổ của các vị, liền mua một ít cho các vị nếm thử. Nếu phu nhân cự tuyệt, lần tới Giả Dung cũng không dám nhận lấy dược liệu của các vị ban tặng.

- Nói không lại hai người các ngươi.

Lương thị hoành liếc mắt nói:

- Mất không ít bạc đi, lần tới đừng mua đồ mắc như vậy.

Cung yến hôm đó, thái hậu cùng công chúa trang phục lộng lẫy tham dự, Lương thị nhìn thấy vân sa tiên y, trong lòng yêu thích vô cùng.

Từ sau khi về nhà, trong đầu nàng chỉ có hình ảnh mấy bộ vân sa tiên y kia.