Vị Diện Thương Nhân Giả Dung

Chương 215




Mọi người:

- !

Tri Canh lấy ra ba bình sứ, bỏ ba linh quả đi vào, đặt xuống trước mặt Tiết Bàn:

- Ba linh quả, tổng cộng ba ngàn lượng bạc.

Tiết Bàn tháo xuống cái ví của mình móc móc, vừa nhìn chỉ có hai ngàn lượng, còn lại đều là bạc vụn, nhất thời trợn tròn mắt.

Giả Dung thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.

Tiết Bàn lưu luyến đẩy trả một bình sứ, ấp úng nói:

- Hôm nay ta chỉ mang theo hai ngàn lượng ngân phiếu, không đủ mua ba linh quả, ngươi, ngươi lấy lại một quả đi, ta chỉ mua hai quả thì tốt rồi.

Nói xong hắn dùng tay che mắt, không đành lòng xem hình ảnh Tri Canh lấy lại bình sứ.

Giả Dung viết lên lòng bàn tay Trầm Nhược Hư: Tiểu mập mạp thật khờ ngốc, thật thú vị.

Trầm Nhược Hư bị hắn làm cho ngứa ngáy, liền nắm lấy ngón tay viết chữ của hắn, làm Giả Dung oán trách trừng hắn.

Lúc này Tri Canh đã lấy lại một linh quả, lại đưa bình sứ cho Tiết Bàn, nhận hai ngàn lượng ngân phiếu.

Giả Dung nhìn Tiết Bàn ôm bình sứ, dùng mũi ngửi ngửi hương linh quả bên trong.

Nhìn bộ dáng thơ ngây chân thành của hắn, tay Giả Dung lại ngứa, muốn xoa nắn hắn.

Có người nhịn không được hỏi Tiết Bàn:

- Ngươi đang làm gì đó?

Tiết Bàn giương mắt nhìn người nọ, thần tình đương nhiên trả lời:

- Linh quả là mua cho muội muội cùng mẫu thân ăn, ta không thể ăn, nhưng có thể ngửi một chút cho đỡ thèm đó thôi.

Giả Dung nói một câu:

- Ngươi không cảm thấy mình càng ngửi sẽ càng thèm sao?

Tiết Bàn đáng thương gật đầu:

- Cảm thấy được.

Thật sự là.. càng xem càng ngốc, càng xem càng muốn khi dễ a!

Giả Dung nhịn không được vươn tay cấu nhẹ lên khuôn mặt thịt đô đô của hắn:

- Đậy nút bình, ngăn chặn hương thơm, rất nhanh không còn thèm nữa.

Tiết Bàn gật đầu làm theo, suy nghĩ một chút cảm thấy bỏ vào trong túi không an toàn, lại lấy ra giấu vào trong ngực của mình.

Tay trái Giả Dung lôi kéo Trầm Nhược Hư, tay phải đẩy Tiết Bàn đi tới chỗ quầy hàng chứa bình thủy tinh dày đặc.

Hắn chỉ vào thuốc thành phẩm bên trên nói:

- Những loại thuốc pha chế sẵn này đều rất tốt, ngươi mua về, vô luận là dùng đề phòng trong nhà hay là đi xa nhà mang theo bên mình đều phi thường phương tiện. Một khi đêm khuya hay là nơi dã ngoại hoang vắng bị cảm lạnh bị thương, dùng một chút thuốc này thì không cần lo lắng chậm trễ bệnh tình thương thế linh tinh..

Giả Dung thao thao bất tuyệt giảng giải cho Tiết Bàn biết diệu dụng của thuốc pha chế sẵn, ngôn ngữ ba hoa chích chòe, nói đến mức suy nghĩ của Tiết Bàn hoàn toàn bị hắn hấp dẫn làm theo lời hắn.

Đợi Giả Dung ngậm miệng lại thì Tiết Bàn đã hoàn toàn hôn mê. Hắn ngất núc ních mua một đống thuốc thành phẩm, không quan tâm mình có dùng được hay không, toàn bộ mua hết, tiêu sạch bạc vụn còn lại trong tay không còn dư một đồng nào.

Mọi người xung quanh còn đang do dự có nên mua hay không, mua loại nào?

Mà nay bọn họ nghe được Giả Dung thuyết phục Tiết Bàn, lập tức không nhịn được thu mua thuốc hạ sốt, thuốc cầm máu cùng thuốc trị tiêu chảy vân vân không thiếu một loại nào.

Đến cuối cùng mỗi người cầm theo ba bốn loại thuốc rời khỏi cửa hàng.

Khi đi ra đường lớn nghe được thanh âm rao hàng xung quanh, nhìn bình bình lọ lọ trong tay, bọn họ mới cảm nhận được mình đã làm những việc gì.

Bọn họ nên may mắn thuốc không đắt, tổng cộng xài tiền không nhiều lắm sao?

Nhìn Tiết Bàn đi ra cửa hàng, Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư cùng rời khỏi hiệu thuốc.

Giả Dung vừa đi vừa nói:

- Ta thật là một nhân tài a! Nhìn xem những người vừa rồi, bị ta há mồm nói như vậy, liền không khống chế được bản thân muốn mua thuốc, nếu ở vị diện của Giang Kiền Khôn làm tiêu thụ, ta nhất định là vua tiêu thụ.

Trầm Nhược Hư khẽ cười:

- Không biết xấu hổ.

Giả Dung nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn hừ hừ hai tiếng, nói:

- Huynh có tin ta còn có thể làm ra chuyện càng không biết xấu hổ hay không?

Bước chân Trầm Nhược Hư khựng lại, gian nan mở miệng nói:

- Ta.. tin.

Thật sự là sợ hắn.

Biểu tình Giả Dung từ nhíu mày biến thành cười khanh khách:

- Đương nhiên, miệng của ta am hiểu nhất là dùng để hôn huynh, dùng làm tiêu thụ rất đáng tiếc, vẫn là hôn huynh tốt nhất.

Trầm Nhược Hư vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Giả Dung thở dài, đáng tiếc nói:

- Nếu không phải đang ở ngoài đường, nơi nơi là người, ta sẽ hôn huynh cho xem.

- Còn không đơn giản?

Trầm Nhược Hư gọi Nham Âu nói:

- Nham Âu, bố kết giới!

- !

Hắn đây là bị Trầm sợ sợ gài bẫy sao?

Bên kia Tiết Bàn ôm một hộp gỗ lớn đựng đầy thuốc giống như con chim cánh cụt chạy tới cửa hàng muốn ăn kem.

Đứng trước cửa hàng, hắn nhéo nhéo cái ví của mình, phát hiện trống rỗng, chợt phồng mặt.

Hết tiền..

Hắn nhìn chằm chằm cửa hàng, sau một lúc lâu gian nan xoay người, rũ cụp đầu ủ rũ quay về nhà.

Tiết di mụ đứng trước cửa nhìn thấy hắn, vội vàng chạy tới quan sát từ trên xuống dưới mới thả lỏng trong lòng.

Đi vào nhà ngồi xuống, nàng lau mồ hôi cho hắn, nói:

- Đứa nhỏ này, cũng không hiểu được mẫu thân lo lắng. Lần tới đừng chạy loạn như vậy, biết không?

Tiết Bàn gật đầu, thật cẩn thận nhìn Tiết di mụ, ấp úng nói:

- Con không muốn quay về Kim Lăng.

Tiết di mụ cũng không lập tức từ chối, nói ra điều kiện:

- Lưu lại cũng không phải không được, nhưng con phải đáp ứng mẫu thân, phải đọc sách học tập, không được luôn chạy ra ngoài chơi như lúc còn ở Kim Lăng.

- Nếu con đáp ứng điều kiện của vi nương, ta sẽ tìm một thư viện tốt cho con. Đến lúc đó con mỗi ngày đúng hạn ngoan ngoãn đi học, ngoan ngoãn nghe lời tiên sinh, không kết giao bạn xấu. Như thế một nhà ba người chúng ta ở lại kinh thành cũng không sao.

Tiết Bàn ghé trên bàn, suy nghĩ cặn kẽ một phen, mắt to có chút ủy khuất nói:

- Đầu óc con ngu ngốc, học thế nào cũng không giỏi, không giống như muội muội học gì biết gì, dù đi thư viện học một trăm năm cũng không thi được tú tài.

Tiết di mục nhéo nhéo gò má của hắn, cười nói:

- Vi nương gọi con đi đọc sách không phải vì bức con thi công danh. Chỉ là trông mong con đi theo tiên sinh học tập càng nhiều đạo lý làm người, kết giao một ít bạn tốt hữu dụng. Như vậy dù ngày nào đó vi nương đã đi, cũng có thể yên tâm về con.

- Phi phi phi, êm đẹp lại nói chết gì chứ, xui xẻo!

Tiết Bàn nắm tay nàng, nói:

- Cứ định như vậy nga, con ngoan ngoãn đi học, chúng ta lưu lại kinh thành không trở về.