Rất nhanh từng màn xảy ra trong cửa hàng sách cũng xuất hiện trong những cửa hàng Tấn Giang khác.
Giả Dung vui vẻ dựa ra sau ghế, khép mắt lại, bộ dáng như buồn ngủ.
Trong màn hình đối diện, Giang Kiền Khôn thiếu chút nữa quỳ:
- Đại lão, ngài ngàn vạn lần đừng ngủ a! Bán thêm cho tôi một đám vân sa tiên y cùng linh quả đi!
- Chỗ của tôi toàn câu hơn mấy tỷ dân cư, lúc trước anh cung cấp hàng căn bản không đủ, tôi vừa lên hàng chưa đầy một giây đã bị đám gia súc kia tranh mua hết! Hiện tại toàn võng đều đang mắng tôi, nói tôi nơi nơi phát quảng cáo tuyên truyền hấp dẫn bọn hắn, kết quả lên hàng lại một giây hết sạch, thương tổn tâm linh của bọn hắn. Đầu đề nóng hổi còn treo lên không ít, ngài thương tình tôi, phân cho tôi thêm một đám tiên y cùng linh quả đi!
Giả Dung làm như không nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp của hắn, kiên định nói:
- Không được, số hàng trong tay tôi đã xuất ra tám phần cho thương nhân các vị diện, hiện giờ trong tay chỉ còn lại hai thành. Mấy ngày nữa tôi còn phải mở cửa hàng, nếu cho anh thêm, tôi sẽ không còn hàng để bán.
Giang Kiền Khôn cắn chặt răng, cố nén đau lòng nói:
- Như vậy đi, tôi ra giá cao gấp ba mua được không? Tôi cũng không mua nhiều lắm, mỗi dạng phân cho tôi một vạn được chứ?
Lông mi như cánh bướm của Giả Dung run rẩy, mí mắt chậm rãi nhấc lên, lộ ra đôi mắt sáng như sao.
Giang Kiền Khôn cảm thấy lần này thật có hi vọng, cười càng thêm lấy lòng.
Ai ngờ Giả Dung lại thở dài một hơi, nửa thật nửa giả nói:
- Toàn thể Vân tộc nhân cung cấp hàng đều trầm mê trong việc đọc sách, tôi vài lần liên hệ vị diện thương nhân bên kia đều bị dập máy thông tin. Tốc độ thời gian chỗ tôi chảy nhanh gấp vài lần Vân tộc vị diện, chờ bên kia nhớ tới, chỗ này của tôi cũng đã qua mấy tháng. Cho nên vì không bị đoạn hàng giống như anh, số hàng trong tay tôi chỉ có thể lưu lại chậm rãi tự bán.
- Ai bảo anh không làm kế hoạch bán giới hạn, duy nhất bán sạch rồi sao. Ngốc! Nên!
Cuối cùng Giả Dung vẫn không quên đâm thêm hai đao vào lòng Giang Kiền Khôn.
- QAQ, một vạn không được, cấp một trăm cũng tốt a.
Giang Kiền Khôn lại dùng đại chiêu bán manh:
- Đại lão, ngài thương tình tôi một chút đi.
Phía sau Giả Dung, Trầm Nhược Hư nhanh như chớp che kín ánh mắt của hắn, hung tợn nhìn chằm chằm Giang Kiền Khôn.
Giang Kiền Khôn rụt cổ, vội vàng ôm gối đầu chặn mặt mình, sợ hãi rụt rè nói:
- Anh, anh, anh muốn làm gì? Đại lão, nhanh quản lý nam nhân của anh, ánh mắt của hắn sắp giết chết tôi!
Giả Dung bình tĩnh kéo tay Trầm Nhược Hư, đặt lên vai của mình.
- Hôm nay viết thật nhiều bài văn, bả vai cùng cổ tay đều nhức mỏi, huynh xoa bóp cho ta một chút.
Giả Dung lại quay đầu nhìn Giang Kiền Khôn:
- Anh đừng loạn bán manh, hắn nghĩ là anh muốn câu dẫn tôi, nếu hắn tức giận làm nũng gọi tôi kéo anh vào sổ đen, anh tự khóc đi thôi.
Vẻ mặt Trầm Nhược Hư trở lại bình tĩnh xoa bóp bả vai cho Giả Dung.
Giang Kiền Khôn:
- !
Giả Dung nâng lên tay phải, đưa ra sau:
- Còn muốn xoa bóp cổ tay.
Trầm Nhược Hư cầm tay hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Ngón tay có mỏi không, cần xoa bóp không?
- Ân, cần.
Giả Dung gật đầu.
Trầm Nhược Hư lập tức đứng qua một bên, bắt đầu xoa bóp cho hắn.
Giang Kiền Khôn đánh giá đôi cẩu nam nam không coi ai ra gì, tâm tình thật muốn rên rỉ!
Giang Kiền Khôn lớn tiếng cả giận:
- Nè, tôi còn ở nơi này đâu, mời không cần bỏ qua tôi.
Giả Dung kéo dài "nha" một tiếng:
- Vậy tạm biệt.
Giang Kiền Khôn lập tức vươn tay, nhưng vẫn không ngăn cản được Giả Dung vô tình đóng màn hình.
Hắn chán nản cầm di động nhìn xem, nhìn thấy các võng hữu nóng nảy oanh tạc mình, tâm mệt thở dài một hơi.
Không bao lâu hắn phát một vi bác.
- Thương nhân cung hàng chết tiệt đã đi nói chuyện yêu đương rồi! Không rảnh cung hàng! Hôm nay linh quả cùng tiên y đều đoạn hàng! Ngày có hàng cũng không chừng!
Nghĩ nghĩ, hắn lại phát thêm một vi bác.
- Cho nên mọi người dù thúc giục tôi tới mức làm cho internet tê liệt cũng không có hàng! Vả lại bản thân bị thương nhân cung hàng làm tổn thương tâm linh rất lớn, muốn tìm người đàm chuyện yêu đương! Tạm biệt!
Mọi người:
- !
Thế giới này đối với độc thân cẩu không thân thiện.
Nhưng mà, cẩu nam nam?
Ngày hôm sau, thái hậu vì làm quảng cáo cho cửa hàng của Giả Dung, riêng tổ chức một hồi cung yến. Mời gia quyến quan chức ngoài tam phẩm, còn có nữ thân quyến của hoàng thân quốc thích đều vào cung dự tiệc.
Thái hậu là nhân vật quan trọng nhất, cuối cùng xuất hiện.
Nàng mặc vân sa tiên y hoa lệ lại không mất thanh lịch xuất hiện trước mặt các vị cáo mệnh phu nhân, lập tức biến thành nữ nhân chói mắt nhất trong bữa tiệc, cướp đi tầm mắt mọi người. Ngay cả những nữ tử trẻ tuổi cũng không có được phong thái giờ phút này của thái hậu.