Giả Dung gật đầu nhìn theo hắn đi xa, ánh mắt vừa chuyển liền chạy về phòng ngủ. Thật nhanh chóng thay tiên nữ váy, hắn ôm một con thỏ nhồi bông, giả dạng thành bộ dáng Thường Nga tiên tử.
Trầm Nhược Hư bưng đồ vật quay trở lại không thấy bóng dáng của Giả Dung, nghi hoặc nhíu mày.
Nghe được bên dưới lầu truyền tới tiếng bước chân, hắn xoay người đi tới chỗ lan can cúi đầu nhìn xuống, nhất thời tiếp xúc với ánh mắt của "Thường Nga tiên tử".
Nữ trang đại lão Giả Dung hướng Bách Linh ngước cằm, nàng liền làm phép khoát tay, nhẹ nhàng đưa hắn bay lên lầu các.
Thấy "Thường Nga tiên tử" ôm thỏ bay tới, Trầm Nhược Hư lui ra sau hai bước chờ "tiên tử" rơi xuống sàn.
- Bái kiến Thường Nga tiên tử.
Trầm Nhược Hư chắp tay thi lễ nói:
- Tiên tử đến hàn xá, làm cả phòng đều chiếu rọi ánh sáng, vẻ vang cho kẻ hèn này, tại hạ hết sức vinh hạnh.
Tiếc nuối chính là, "Thường Nga tiên tử" lại không cấp cho hắn mặt mũi.
"Nàng" nhướng mày, trừng mắt nói:
- Nói bậy, đây là tòa nhà của ta, không phải của huynh.
Trầm Nhược Hư đứng thẳng người, mỉm cười hỏi ngược lại:
- Bằng vào quan hệ giữa chúng ta, còn cần phân ta cùng đệ sao?
- Đương nhiên không phân biệt.
Giả Dung không nghĩ ngợi liền thốt ra, lập tức nhả ra nói:
- Vậy xem như là của huynh đi!
Lúc nói chuyện, hắn nhất thời biến trở về "Thường Nga tiên tử" trong trẻo nhưng lạnh lùng, không thực nhân gian khói lửa.
Giả Dung đi tới trước mặt Trầm Nhược Hư, phát ra thanh âm thật dễ nghe:
- Hôm nay là ngày trung thu, bổn tiên mới hạ phàm trần liền gặp huynh, có thể thấy được giữa hai chúng ta tồn tại một ít duyên phận.
"Tiên tử" nhẹ nhàng vuốt ve hai má của Trầm Nhược Hư, nói:
- Như vậy đi, bổn tiên có thể cho huynh một nguyện vọng. Phàm nhân, huynh có gì muốn không? Nói ra, bổn tiên có thể thỏa mãn cho huynh.
Trầm phàm nhân ôm eo nhỏ của "tiên tử", chuyên chú nhìn "nàng", ôn nhu nói:
- Tại hạ muốn tiên tử làm bạn bên cạnh vĩnh viễn, được chứ?
Trong mắt hắn hiện lên ánh sáng, rõ ràng ảnh ngược thân ảnh Giả Dung. Ánh mắt có thể nhìn thấy cả thiên địa, nhưng chỉ chứa nổi một người.
Giả Dung vươn một ngón tay, nhẹ nhàng gẩy cằm Trầm Nhược Hư, quan sát khuôn mặt của hắn, gật đầu nói:
- Nhìn huynh tư sắc tạm được, cho phép!
Trầm Nhược Hư không tự chủ được nhếch môi, ôm Giả tiểu Dung ngồi xuống.
Hắn nghiêng đầu vừa định hôn Giả Dung, một tăng một đạo xuất hiện trong lầu các.
Năng lực của Du Chuẩn cao hơn Bách Linh cùng Nham Âu, dẫn đầu phát hiện hai gã khách không mời mà đến, phản ứng rất nhanh liền nói:
- Chủ nhân! Có người đến đây!
Bách Linh cùng Nham Âu liền bổ sung:
- Là hai người, một hòa thượng cùng một đạo sĩ. Xem tình huống hiểu chút da lông đạo thuật, nếu đoán không lầm hẳn là người tu đạo của thế giới này.
Thế giới này tu vi cao nhất chính là Cảnh Huyễn tiên cô, đã biến hóa được hơn hai ngàn năm.
Chẳng qua cho dù là Cảnh Huyễn tiên cô đích thân đến, bọn họ là một đám vạn năm lão quỷ, muốn giết nàng cũng thật đơn giản động động chút ngón tay mà thôi.
Tăng đạo hai người tu hành nhiều lắm chỉ mới ba bốn trăm năm. Mấy quỷ như Bách Linh nếu muốn lấy mạng của bọn hắn, quả thực dễ dàng chóng vánh.
Tình huống hiện tại sao, hai người tăng đạo cùng ba quỷ Bách Linh đều dùng thuật pháp che giấu thân thể của mình.
Nhưng ở trước mặt cảnh giới nghiền áp của tam quỷ, chút đạo hạnh của tăng đạo căn bản là không đủ xem. Bởi vì ba quỷ nhìn thấy được tăng đạo nhưng hai người kia không nhìn thấy bọn họ.
Trong lầu các, ánh mắt của bọn hắn chỉ thấy Trầm Nhược Hư cùng Giả Dung, liền cho rằng nơi này chỉ có hai người bọn họ.
Thân ở trong hồng lâu thế giới, nghe được tổ hợp tăng đạo, không cần nghĩ cũng biết bọn hắn là ai.
Theo Du Chuẩn nhắc nhở đến lúc Giả Dung xác nhận thân phận của tăng đạo, chỉ mới qua vài lần chớp mắt.