Vân Đóa hiểu được ý tứ của hắn, liền đề cao số lượng gấp mười lần:
- Hay là một trăm bộ quần áo hoặc một trăm rổ trái cây đổi một quyển sách?
Giả Dung là một gian thương tự nhận là có nguyên tắc, hố người hố tới loại trình độ này cũng đủ rồi.
Hắn nhẹ nhàng ân một tiếng, nói:
- Xem ngươi làm người cũng thật tốt, tính giá cả này đi.
Vân Đóa mặt mày hớn hở:
- Ngươi thật là một người tốt.
Giả Dung chợt hỏi:
- Đúng rồi, ngươi cùng tộc nhân của ngươi có hứng thú với Cân Đẩu vân của Tôn đại thánh, có tính toán nghiên cứu nó hay không?
- Ta có kể cho tộc nhân nghe qua chuyện xưa Tây Du ký, hỏi qua ý nghĩ của bọn họ. Mọi người đều cho rằng Cân Đẩu vân thật đáng yêu, đã có người đi nghiên cứu làm sao chế tạo, có tin tức ta sẽ lập tức thông tri cho ngươi.
Vân Đóa vội vàng đáp.
Giả Dung nở nụ cười, nói:
- Được, ta chờ tin tức tốt của ngươi.
- Ngươi trước tiên chuẩn bị ba trăm ngàn quyển sách cho ta đi, ta đi chuẩn bị trái cây cùng quần áo.
Vân Đóa chợt nhớ tới vấn đề tốc độ chảy của thời gian, nhanh chóng bổ sung nói:
- Bởi vì thời gian bên ngươi khá nhanh, chỉ sợ phải chờ vài ngày ta mới có thể tiếp tục liên hệ ngươi.
- Không nóng nảy, bên chỗ ta vừa lúc có ngày hội trọng yếu cần qua.
Giả Dung nói xong lại cho hệ thống đem một quyển Tây Du ký mới bỏ vào khung giao dịch.
- Ngươi không phải nói người khác cầm đi sách của ngươi sao, làm cho ngươi không có gì để xem? Quyển này là đưa cho ngươi, nhớ rõ chỉ xem một mình, đừng tiếp tục để người cướp đoạt.
Vân Đóa nhận lễ vật, dùng ánh mắt cảm kích nhìn hắn.
Chiếm đại tiện nghi Giả gian thương tươi cười không thay đổi.
Lúc này Trầm Nhược Hư đi vào phòng của hắn.
Bởi vì sắp trung thu, chiều hôm qua quốc tử giám cho nghỉ học, hôm nay hai người mới có thể ở lại trong nhà.
Giả Dung xoay người nhìn lại, thần sắc kỳ quái hỏi:
- Huynh không phải mới trở về sao? Vì sao lại trở lại?
Trầm Nhược Hư đi qua đưa tay kéo người ngồi xuống, cằm cọ nhẹ lên đỉnh đầu Giả Dung, đầy cõi lòng xin lỗi giải thích nói:. ngôn tình hài
- Ta vừa nhận được tin tức, đêm mười lăm cần vào cung tham gia tiệc đoàn viên, chỉ sợ không thể cùng đệ cùng nhau tế nguyệt.
Ba vị quốc cữu đều nhận được bái thiếp từ trong cung, đêm đó cần phải vào cung dự tiệc. Đương nhiên cha của Trầm Nhược Hư vì vẫn chưa thi được thành tích gì tốt, cho nên đại quốc cữu cầu hoàng thượng một "ân điển", cho phép hắn không cần vào cung dự tiệc.
Trong mắt Giả Dung lộ vẻ thất vọng.
Trầm Nhược Hư hôn hắn, cam đoan nói:
- Tiệc vừa kết thúc, ta lập tức trở về với đệ.
- Không sao.
Giả Dung lắc đầu lấy ra một bộ di động.
Khởi động máy, hắn đem cameras chụp hình Trầm Nhược Hư.
Trầm Nhược Hư cũng biết đó là làm gì, khó hiểu hỏi:
- Đệ chụp hình ta làm chi?
Giả Dung khẽ nhíu mày giải thích:
- Huynh không thể cùng ta qua trung thu, chỉ có thể làm cho hình của huynh làm bạn cùng ta đó thôi.
Nói xong ngẩng đầu nhìn thấy biểu tình phiền muộn của Trầm Nhược Hư, Giả Dung véo nhẹ khuôn mặt của hắn, cười nói:
- Cần gì làm diễn cảm như vậy, lừa huynh thôi, ta chụp ảnh là vì sai người làm một kiện đồ vật.
- Ta đã quyết định, đến lúc đó kêu Du Chuẩn mở ra kết giới bao phủ ta, cùng huynh cùng nhau tiến cung.
Giả Dung vươn ngón tay đẩy lên khóe môi Trầm Nhược Hư:
- Cười một cái, ta thích bộ dáng cười tươi của huynh.
Trầm Nhược Hư lập tức nhoẻn miệng cười, lộ ra vẻ tươi cười sáng lạn.
Giả Dung ôm cổ của hắn kéo xuống, hôn lên má trái lại má phải, sau đó là trên môi.
Trầm Nhược Hư thuận thế ôm hông của hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Đệ chụp ảnh là muốn làm cái gì?
- Không nói cho huynh biết, chờ ta sai người chuẩn bị cho tốt, huynh sẽ biết.
Giả Dung thần bí cười cười, đứng bên cạnh hắn, hai người đứng thành song song với nhau.
- Ta chụp sai rồi, huynh cứ đứng như vậy, đừng lộn xộn.
Ánh mắt Giả Dung xẹt qua ba quỷ, cuối cùng nhìn Bách Linh:
- Bách Linh qua giúp chúng ta chụp tấm hình.
- Chỉ cần chụp nửa người trên là được rồi.
Bách Linh lập tức chụp hơn mười tấm.
Giả Dung cầm di động quan sát mỗi tấm, lưu lại tấm tự nhiên nhất, còn lại đều xóa sạch.
Hắn cảm thán nói:
- Ai, đáng tiếc không kết nối được thế giới khác, bằng không có thể phát vi bác tú ân ái.
Ba quỷ nhất thời không nói gì.
Không có vi bác các ngươi cũng đã rất biết tú!
Trầm Nhược Hư đột nhiên chợt lóe linh quang, nắm tay Giả Dung nói:
- Chúng ta đi chụp hình tình lữ đi.
Đôi mắt Giả Dung nhất thời sáng ngời, nói:
- Phải đó, chúng ta còn chưa đi chụp qua hình tình lữ đâu.