Trầm phụ bị di nương dụ dỗ không chút nghĩ ngợi đáp ứng, hoàn toàn không có suy nghĩ qua Trầm Nhược Hư mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận.
Ngày này nhận xong cành mận gai của đại quốc cữu, Trầm phụ được di nương trợ giúp trộm chạy ra ngoài, tiến cung tìm thái hậu hỗ trợ khuyên bảo hoàng thượng.
Bởi vì hoàng đế mới hạ lệnh hủy bỏ mệnh lệnh không cho Trầm phụ truyền tin tức vào trong cung, lần này hắn thuận lợi gặp được thái hậu.
Thái hậu xem xong Ngụy thị truyền kỳ, cảm thấy Trầm phụ cô phụ tín nhiệm của mình, thấy hắn vào cửa hành lễ, ánh mắt thản nhiên nói:
- Đứng lên đi! Lần này ngươi vào cung cầu kiến ai gia, lại là vì cái gì?
Tầm mắt thái hậu lặng lẽ nhìn qua chén trà, thầm nghĩ: Nếu hắn tới đây là vì cầu tình cho Ngụy thị, mình nhất định đem chén trà này tạt lên mặt hắn.
- Mẹ nào thì con đó, Ngụy thị tâm địa ác độc, Trầm Tuấn cũng kế thừa lòng dạ rắn rết của ả, không phải nhân tuyển tốt kế thừa tước vị hầu phủ.
Trầm phụ chắp tay nói:
- Hạ thần tự hỏi rất nhiều ngày, rốt cục tìm được người thích hợp tiếp nhận làm thế tử, muốn mời thái hậu giúp cho một chuyện nhỏ, thuyết phục hoàng thượng đồng ý tước đoạt vị trí thế tử của Trầm Tuấn, phong đứa con thứ sáu của hạ thần làm thế tử.
Thái hậu cho là mình nghe lầm, hỏi:
- Ngươi nói con trai thứ mấy?
Trầm phụ cười hắc hắc, nói:
- Thứ sáu.
Thái hậu ngoài cười nhưng trong không cười, như đinh đóng cột nói:
- Không giúp!
Nghe Trầm phụ nói hắn muốn đổi thế tử, thái hậu còn nghĩ là Trầm Nhược Hư, còn cảm thấy người này còn có chút tính người, cũng không phải đồ khốn. Nhưng sau đó nghe hắn nói là con vợ kế không biết do tiểu thiếp nào sinh ra, thái hậu lập tức liền mất hứng.
Thái hậu vỗ bàn dựng lên, cả giận nói:
- Chuyện này không nên do ai gia quản, lại càng không phải do ai gia có thể quyết định, ngươi đi hỏi ý tứ của hoàng thượng đi.
Trầm phụ sầm mặt, ánh mắt khẩn cầu nhìn thái hậu:
- Ta chính là biết hoàng thượng không đồng ý, mới đến cầu thái hậu.
Thái hậu lo lắng Trầm phụ cầu mình thêm vài lần chính mình lại mềm lòng lại đáp ứng giúp hắn, dứt khoát quay đầu không thèm nhìn hắn, không tiếp lời.
Trầm phụ cắn chặt răng, quỳ gối dưới đất:
- Thái hậu, tam ca xin ngài, nếu ngài không đáp ứng, ta sẽ quỳ mãi không đứng dậy.
Mỗi một lần xin người khác giúp đỡ đều dùng một chiêu này, thái hậu đã sớm đoán được Trầm phụ sẽ làm như vậy, lòng tràn đầy phiền não làm sao đuổi hắn rời đi.
Linh quang chợt lóe, thái hậu chợt nhớ tới mấy ngày trước nghe đại quốc cữu nói qua sự tình kia.
Nàng xoay người đối mặt Trầm phụ, thản nhiên ngồi xuống:
- Nghe đại ca nói, hắn mua tập đề thi cho ngươi làm, mà ngươi cũng không đáp được một đề thi nào?
Trầm phụ nháy mắt ủ rũ.
Hắn nói:
- Ta, ta có thể giải thích, ta không phải không có năng lực, nhưng vì hoang phế sách vở lâu lắm, trong khoảng thời gian ngắn không tìm được trạng thái mà thôi, còn có..
- Đủ rồi! Không có năng lực chính là không có năng lực! Ai gia không muốn nghe ngươi ngụy biện!
Thái hậu quát bảo hắn ngưng lại, vẻ mặt đau lòng nói:
- Ngươi thật làm cho ai gia thất vọng! Vừa nghĩ tới huynh trưởng của ai gia, ngay cả phi tần nhỏ bé trong hậu cung hoàng đế cũng không sánh bằng, ai gia liền cảm giác mặt mũi đều bị ngươi làm cho mất hết.
- Tóm lại, ai gia hoàn toàn không muốn nhìn thấy mặt của ngươi thêm chút nào nữa. Khi nào ngươi thi được thành tích tốt đẹp thì lại nhập cung tìm ai gia hỗ trợ đi!
Thái hậu giả bộ thịnh nộ nói:
- Bằng không ngươi trực tiếp đi cầu hoàng đế.
Thi được thành tích tốt đẹp? Không có khả năng, đời này đều khó có khả năng.
Trầm phụ như bị sét đánh, cả người hóa đá.
Thái hậu hô:
- Có ai không! Đưa quốc cữu gia ra ngoài!
Trầm phụ hoàn hồn nói:
- Ngài không đáp ứng ta sẽ không đi.
- Ai gia thật không rõ a Hư có gì không tốt, ngươi cố tình lại không thích hắn? Nếu bởi vì mạng cách đại hung, trong Ngụy thị truyền kỳ không phải đều giải thích rõ rồi sao? Đó là Ngụy thị vu cáo hãm hại hắn.
Thái hậu khó hiểu nói.
Trầm phụ không đáp, phục lạy nói:
- Cầu thái hậu thành toàn.
Thấy thế, thái hậu quyết đoán đưa tay nói:
- Cần ai gia gật đầu giúp ngươi cũng được, đưa bài giải đề thi thành tích tốt cho ta xem.
Vẻ mặt Trầm phụ tối sầm.
- Không có phải không, vậy không bàn nữa.
Thái hậu ha ha cười, lưu loát đứng dậy chạy lấy người.
Ủ rũ xuất cung, Trầm phụ do dự, cuối cùng lựa chọn đi tìm hoàng thượng.
Nghe xong ý tứ của Trầm phụ, hoàng đế hung hăng răn dạy quở mắng hắn nửa canh giờ.
Đối mặt Trầm phụ cứng đầu không chịu thay đổi, hoàng đế sầm mặt.
Trong lòng hắn cười lạnh, nói:
- Trẫm cảm thấy được trong nhà tam cữu cữu ngoài a Hư không còn bất kỳ ai có tư cách kế thừa vị trí thế tử. Ngươi đã không cần, như vậy trẫm cũng không muốn miễn cưỡng ngươi.
Trầm phụ tưởng hoàng đế thỏa hiệp, chợt mừng rỡ.
Nhưng ngay sau đó hoàng đế lại nói:
- Chi bằng như vậy đi, tam cữu cữu vẫn là hầu tước, nhưng không được thừa kế. Chờ đợi ngày nào ngươi đi rồi, trẫm thu hồi danh hiệu hầu tước. Như thế ngươi cũng không cần rối rắm là ai được làm thế tử, không phải sao?