- Đại tẩu, ta sai lầm rồi! Ngươi cho ta thêm một lần cơ hội, hiện tại ta lập tức đi hình bộ tìm Ngụy thị hỏi ra phương pháp giải ác chú ngữ.
Trầm phụ là kẻ mềm nắn rắn buông, nhìn thấy Lương thị hắc khí tận trời lạnh run cầu xin tha thứ.
- Cho ngươi cơ hội sao? Được a.
Lương thị cười híp mắt, biểu hiện thật dễ nói chuyện.
Trầm phụ mừng rỡ vội vàng nói:
- Đa tạ đại tẩu, đa tạ đại tẩu.
- Đừng khách khí. Như vậy đi, chờ bữa tiệc cành mận gai này quất xong, ngươi đi hình bộ là được.
Lương thị mỉm cười gật gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt Trầm phụ biến thành hoảng sợ, vươn tay quất thẳng vào mông của hắn.
Ngay sau đó là tiếng kêu gào khóc, tiếng kêu thảm thiết như tiếng giết heo.
Bách Linh vui vẻ cắn hạt dưa, giơ cao di động quay lại một màn này.
- Hình ảnh thật hoài niệm a! Nhiều năm chưa thấy qua.
Lữ thị đứng một bên, nhìn Trầm phụ nước mắt nước mũi cuồng rụng, nhớ lại ngày trước.
Nàng chà xát hai tay, sai người cầm tới một nhánh cây, đi về hướng Lương thị nói:
- Đại tẩu, ta tới giúp ngươi.
Dứt lời Lữ thị lập tức gia nhập đội ngũ sửa chữa Trầm phụ.
Đám người hầu Trầm phủ thấy nam chủ nhân bị đánh, nhưng không một ai tiến lên ngăn cản, thậm chí còn lén lút chạy trốn.
Hai khắc sau thanh âm Trầm phụ từ trung khí mười phần biến thành hữu khí vô lực, kêu khóc khàn cả giọng. Lương thị thấy mông của hắn rướm máu, lúc này mới dừng tay.
Lữ thị chọc chọc vết thương của hắn, nói:
- Đánh có chút nặng, thoạt nhìn cần nằm năm sáu ngày mới có thể rời giường.
- Không nặng không ăn giáo huấn! Trước kia ta chính là đánh cho quá nhẹ, hắn mới càng ngày càng oai.
Lương thị hừ lạnh một tiếng, nhu nhu cổ tay tê dại:
- Lớn tuổi, đánh một chút thì tay đã tê dại rồi. Chờ đại ca của hắn trở lại, gọi hắn tới động thủ, sau này cách mười ngày đánh một trận, xem hắn có học cái tốt hay không, có nghe nói hay không.
- Biện pháp này không sai, ta kêu vị kia nhà ta cùng đi hỗ trợ.
Lữ thị gật đầu đồng ý nói.
Mông của Trầm phụ đau đớn giống như không còn cảm giác, ngay cả khí lực khóc lóc cũng không còn, lúc này nghe được hai nàng nói chuyện, nghĩ tới ngày sau mịt mù tăm tối, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Lương thị vỗ vỗ đầu chó của hắn, xác nhận hắn thật sự hôn mê, than thở nói:
- Thật vô dụng, hoàn toàn không giống người của Trầm gia chúng ta một chút nào.
- Người đâu, khiêng xuống đi!
Lương thị hô một câu, phủi tay chạy lấy người. Đám người hầu trốn gần nơi đó thấy đoàn người đi xa, mới đánh bạo chạy ra nâng lên Trầm phụ đi vào nhà.
Nhắc tới bên Tống phủ.
Lúc Lương thị tới nhà thì Tống đại nhân cùng Tống phụ đã vào triều, Tống lão tiên sinh sáng sớm đi qua nhà lão bằng hữu có việc, Tống Thanh còn ở trong quốc tử giám, vì thế chỉ có Tào phu nhân ở nhà tiếp đãi hai người.
Sáng nay Tào phu nhân mới xem xong Ngụy thị truyền kỳ, là Tống phụ sai người mua về tới, đêm qua hắn mệt mỏi nên còn chưa xem.
Ăn sáng xong, Tào phu nhân thu thập bàn cho hắn nên nhìn thấy Ngụy thị truyền kỳ lập tức không nhịn được lật ra xem.
Tào phu nhân là một nữ tử thật trí tuệ, lật xem xong lập tức kêu người hầu ra ngoài hỏi thăm tình huống Ngụy thị truyền kỳ, nghe người hầu nói bán còn nóng nảy hơn cả Vương thị truyền kỳ, nàng cũng dự liệu được người Trầm gia cũng nhìn thấy, hôm nay nhất định sẽ đến.
Ngồi trong phòng khách nghe hai chị em bạn dâu an ủi mình, trong lòng nàng vô cùng áy náy.
Bởi vì chính nàng cũng đã biết sự việc này từ nhiều năm trước, nhưng Trầm đại nhân băn khoăn sợ làm cho Ngụy thị chơi trò cá chết lưới rách, vì thế đã riêng căn dặn nàng đừng nói với bất luận kẻ nào.
Cho nên nhiều năm qua nàng luôn che giấu sự việc này.
Mà Trầm Nhược Hư nghe Du Chuẩn nói nguyền rủa trên người mình bị hắn ăn sạch tuy trong lòng mừng rỡ nhưng vì nghĩ kế đối phó Ngụy thị nên cũng quên đi thông báo cho các vị trưởng bối hay biết tin vui này.
Tào phu nhân nhìn thấy Tống lão tiên sinh cùng Tống đại nhân vẫn bình thản đi vào triều, biết bọn họ chưa xem Ngụy thị truyền kỳ, một mặt sai người đi tìm Tống lão tiên sinh về nhà, lại sai người đi canh chừng Tống đại nhân hạ triều thông báo cho hắn lập tức trở về nhà.