- Tình huống hiện tại rõ ràng là hoàng thượng chướng mắt những hành vi của ngươi, muốn thu thập ngươi.
Trầm phụ nói tới đây, lại một cái tát vung lên mặt bên kia của Ngụy thị.
Khó trách mấy ngày nay hoàng thượng cùng thái hậu luôn kiếm cớ không muốn gặp hắn, nguyên lai là tiện nhân này gây ra tai họa liên lụy hắn.
Bách Linh vỗ tay nói:
- Đáng đánh, tiếp tục đánh! Nữ nhân này chính là thiếu giáo huấn!
Hai người ba quỷ đứng bên trong kết giới của Du Chuẩn bố trí, bên ngoài nghe không được động tĩnh, có thể tùy ý nói chuyện.
- Năng lực não bổ của hắn thật cố chấp, không biết trong triều đình cũng có ý tưởng như vậy hay không.
Giả Dung sờ cằm, lại quên mình đang nắm tay Trầm Nhược Hư, cho nên cầm tay Trầm Nhược Hư cọ xát lên cằm mình.
Trầm Nhược Hư nghiêng đầu nhìn hắn, vươn tay kia nhéo nhéo cằm hắn.
Ngụy thị bị nói không thể trả lời.
Trong lòng ả tâm hoảng ý loạn, trong đầu một đoàn đay rối, toàn thân ả như kiến bò trên chảo nóng, cảm giác đau đớn còn khó chịu hơn cả ngày đó bị ong đốt.
Vu oan thất bại, ả tiếp tục khóc lóc kêu oan:
- Thiếp thân thật là oan uổng, lão gia ngươi nhất định phải cứu ta. Ngươi ngẫm lại, ta nhát gan như vậy, ngày thường không bước chân ra khỏi cửa, thậm chí cũng chưa từng đọc qua bao nhiêu sách, cũng chưa từng nghe nói qua cổ gì đó, làm sao có lá gan cùng năng lực nuôi cấy?
Ngụy thị nắm tay Trầm phụ, thâm tình bộc bạch:
- Quan trọng nhất là thiếp thân yêu ngài như mạng, dù vì ngài chết cũng cam tâm, làm sao đành lòng thương tổn ngài đây?
Nội tâm Trầm phụ lại sản sinh dao động.
Đúng lúc này ánh mắt hắn nhìn thấy Ngụy thị truyền kỳ nằm trên giường.
Lúc này Trầm phụ nhớ tới kết cục chuyện xưa, mình nhận hết thống khổ hóa thành một bãi máu loãng, lồng ngực như bị đổ thêm dầu, bừng cháy thật cao.
Hắn nổi da gà, hung tợn vung lắc tay Ngụy thị, lòng còn sợ hãi ôm cánh tay của mình.
- Tiện nhân, còn dám dùng yêu pháp mê hoặc ta, vậy ngươi đi chết đi!
Trầm phụ chụp lấy quyển Ngụy thị truyền kỳ, dùng cạnh góc bén nhọn đánh lên trán Ngụy thị, máu tươi tuôn tràn.
Trầm Nhược Hư theo bản năng đưa tay bưng kín ánh mắt Giả Dung, không cho hắn nhìn xem hình ảnh máu tanh.
- A! Đau quá!
Ngụy thị không ngờ Trầm phụ sẽ hạ độc thủ tàn nhẫn, mãi tới khi máu chảy vào trong mắt ả mới ý thức được xảy ra chuyện gì, ôm miệng vết thương phát ra tiếng thét chói tai đau đớn.
Nhìn thấy biểu tình vặn vẹo của Ngụy thị, Trầm phụ buông bộ sách hung khí, hoảng sợ lui ra sau hai bước.
Đứng ở khoảng cách hắn cho rằng an toàn, vẻ mặt kinh hoảng lại cười lạnh nhìn Ngụy thị nói:
- Lúc trước Vương thị cũng đã nói mình không có làm gì, kết quả quan phủ vừa tra còn không phải cái gì cũng không giấu được.
Trầm Tuấn cực kỳ sợ hãi, lui đầu giấu trong góc, sợ tới mức không dám đứng ra.
- Ngươi có thể tiếp tục ngụy biện, dù sao mỗi lời ngươi nói ta đều sẽ không tin tưởng.
Trầm phụ chỉ vào Ngụy thị đang tru lên trên giường, nói:
- Chờ hoàng thượng phái người của quan phủ đến điều tra, ngươi chờ đi vào tù làm bạn với Vương thị đi!
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.
Người hầu thở hồng hộc chạy vào:
- Lão gia, không tốt! Bên ngoài có một đám nha sai đến, nói cần điều tra thái thái nuôi cổ độc ăn thịt người, giết hại mạng người, hãm hại con riêng.
Lúc này đã có hơn mười sai dịch hình bộ vội vàng đi tới trước cửa.
- Quốc cữu gia, đắc tội.
Sai dịch chắp tay, mặt lạnh nói:
- Người đâu, lục soát!
Đại nhân bọn hắn nói, điều tra án kiện Ngụy thị là ý tứ của hoàng thượng, nên làm sao tra thì cứ tra, không cần có bất kỳ băn khoăn.
Sắc mặt Ngụy thị kịch biến, quên đi miệng vết thương đau đớn, như người đàn bà chanh chua gầm rú lên:
- Dừng tay! Các ngươi làm gì! Hầu phủ trọng địa ai cho các ngươi càn rỡ! Cút ngay! Đều cút ra ngoài cho ta!
Ả lảo đảo xuống giường, dùng hai tay đẩy quan sai, không cho bọn họ động đồ vật trong phòng mình.
Bộ đầu bị ả đẩy vài cái, trên quần áo dính máu, nhướng mày lập tức rút đao đặt lên cổ Ngụy thị:
- Tiếp tục gây trở ngại quan phủ làm việc, cẩn thận lưỡi đao trong tay ta không có mắt.
Ngụy thị cảm giác nơi cổ chợt lạnh, môi run rẩy, rốt cục vẫn ngậm miệng lại không dám lộn xộn.
Cho dù Ngụy thị đem đồ vật giấu thật bí ẩn, nhưng các sai dịch vẫn lật đi ra. Không bao lâu một gã sai dịch bưng một hộp gấm đi tới trước mặt bộ đầu:
- Bộ đầu, bên dưới sàn nhà có một hốc tối, chúng tôi tìm được một hộp gấm, bên trong có vài món như là phật châu, lá bùa của phật môn.
Hình bộ dùng công quỹ mua một sọt "Bao Thanh Thiên" cùng "Địch Nhân Kiệt" trở về cho nha dịch nghiên cứu, năng lực phá án của toàn bộ sai dịch giống như ngồi tên lửa hướng lên trên lủi cao.
Nếu ở trước kia bọn hắn chưa từng nghĩ tới cần gõ sàn nhà tìm hốc tối lục soát chứng cớ, nhưng hôm nay nơi nơi gõ đánh, đối với bọn họ mà nói đã trở thành thói quen khi phá án. Đương nhiên, đây cũng là tri thức học được từ trong tay Bao đại nhân cùng Địch đại nhân.
Đồng tử Ngụy thị đột nhiên co rút lại, mặt không còn chút máu, mồ hôi rơi như mưa.
Bộ đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn ả, tầm mắt xẹt qua hộp gấm, cười lạnh nói:
- Trong sách có nói qua Ngụy thị cùng một lão hòa thượng liên thủ vu cáo con riêng là mạng cách đại hung, nói vậy đây là vật mà lão hòa thượng cấp cho Ngụy thị đi. Cẩn thận thu về, tiếp tục lục soát.
Giả Dung thấy một sai dịch ngồi xổm xuống muốn điều tra gầm giường của Ngụy thị, trên mặt lộ vẻ tươi cười ý vị thâm trường. Hi vọng Ngụy thị sẽ thích phần lễ vật của bọn họ.
- Bộ đầu, dưới gầm giường có một cái vò!
Tên bộ khoái lục soát gầm giường ôm ra một cái vò, đi hướng bộ đầu.