Nhi đồng bị vu khống có mạng cách đại hung đáng thương kia, hiện giờ còn sống hay không?
Mọi người ồn ào thảo luận.
Họ Ngụy, gả cho họ Trầm làm vợ kế, trượng phu có một cháu trai từng là hoàng tử, sau đăng cơ làm hoàng đế. Nói cách khác, trượng phu kia là quốc cữu gia.
Bọn họ đồng tâm hiệp lực dựa theo manh mối trong truyện, thuận lợi tìm tới người cậu thứ ba của đương kim hoàng đế.
Ý thức được chính mình đã phát hiện ra chân tướng, ánh mắt mọi người nháy mắt biến thành vô cùng kinh ngạc.
Lần trước là nhị phu nhân của Vinh quốc phủ, lần này là kế phu nhân của quốc cữu phủ.
Hai diễn viên mỗi người đều có thân phận lớn a!
Các vị thái thái phu nhân gia đình huân quý quan lớn trong kinh thành bỗng nhiên giật mình.
Vị Hoa Gian khách chẳng lẽ đã theo dõi hậu trạch của hào môn đại hộ, muốn dùng các nàng làm tư liệu sống, viết thành truyền kỳ gì đó sao?
Diễn viên của bộ truyện Vương thị truyền kỳ đã rơi đài, mà lần này diễn viên Ngụy thị ngay một khắc Ngụy thị truyền kỳ tiến vào trong mắt người đời, cũng đã nhất định không được yên thân.
Nếu tiếp theo lại có truyền kỳ của ai đó tiếp tục hiện thế, chẳng phải đại biểu cho một người khác lại rơi đài?
Nghĩ tới toàn bộ hành vi của mình bị Hoa Gian khách viết thành một quyển sách, bán cho toàn bộ người trong thiên hạ xem, làm mình mất hết danh dự, kết cục thảm thiết. Rất nhiều phụ nhân nhà cao cửa rộng tay dính máu, cả người đều không tốt.
Cửa hàng sách là tài sản riêng của hoàng đế, hoàng thượng lại tiếp nhận Hoa Gian khách viết sách, nghĩ tới người nọ nhất định được hoàng thượng phi thường nể trọng. Vô luận là người viết sách hay người bán sách, bọn họ đều không thể trêu vào.
Như vậy hiện tại các nàng hối cải làm người mới, một lòng hướng thiện còn kịp sao?
Ngụy thị truyền kỳ bán ra không lâu, thật nhiều phu nhân cao môn đại hộ trong kinh thành bắt đầu lén lút bố thí quyên tiền, sửa cầu trải đường, thi ân làm việc thiện.
Chỉ mong Hoa Gian khách nhìn thấy các nàng hối lỗi sửa sai, đừng dùng chính mình làm tư liệu sống viết thành một quyển sách truyền kỳ mới mẻ nào.
Lúc này Ngụy thị truyền kỳ đã lưu truyền rộng rãi, Ngụy thị còn nhảy lên siêu việt Vương thị, biến thành đại ma vương ăn thịt người mà bọn nhỏ sợ hãi nhất trong lòng.
Lúc này toàn dân thảo luận, bầu không khí náo nhiệt như ăn tết, dù Ngụy thị đang nằm trong phòng dưỡng tổn thương không bước ra cửa một bước cũng hiểu biết tin tức.
Xem xong Ngụy thị truyền kỳ mà Trầm Tuấn mang về nhà, Ngụy thị tuôn mồ hôi lạnh. Ả ngẩng đầu nhìn đứa con sắc mặt tái nhợt, mấp máy đôi môi không có chút máu, muốn nói gì đó nhưng lại vô lực nhổ ra.
Nghĩ tới kết cục của Vương thị sau khi Vương thị truyền kỳ nóng nảy khắp kinh thành, nghe đứa con nói hiện tại tình hình chỉ có nóng nảy hơn chứ không kém chút nào, Ngụy thị như rớt vào hầm băng, cả người run rẩy, không cách nào khống chế.
Lúc này Trầm phụ đằng đằng sát khí vọt vào phòng.
Trên mặt hắn che kín gân xanh, đôi mắt đầy tơ máu, bộ dạng tức giận tới cực điểm.
Bước chân hắn dừng lại cách giường của Ngụy thị vài chục bước xa.
Đôi mắt hắn như rắn độc nhìn chằm chằm Ngụy thị ngồi trên giường, ánh mắt làm Ngụy thị hết hồn, vô ý thức nuốt nước bọt.
Trên mặt Trầm phụ lộ vẻ cười dữ tợn như quỷ dữ, chậm rãi hướng Ngụy thị tới gần:
- Ngươi nuôi một đám cổ độc dùng thịt người làm thực vật? Ngươi cảm thấy được con mình đã trưởng thành, có thể đương gia, thấy ta chiếm vị trí không vừa mắt muốn lộng chết ta?
Người bên gối nhiều năm, âm thầm nuôi độc vật ăn thịt người, thậm chí vì muốn cho đứa con mau chóng kế thừa tước vị mà sản sinh sát tâm đối với chính mình. Trầm phụ chỉ cần tưởng tượng liền cảm thấy ghê tởm muốn phun, không rét mà run.
Xem qua lời giới thiệu, Trầm phụ đã biết mạng cách đại hung của Trầm Nhược Hư là bị Ngụy thị hãm hại mới có, thực tế mạng cách của hắn không phải là như thế. Nhưng đối với việc này Trầm phụ hoàn toàn không nhắc tới một lời nào, có thể thấy được hắn chân chính để ý chỉ có tính mạng của mình, thật sự làm lòng người lạnh ngắt.
Giả Dung nhờ ba quỷ hỗ trợ ẩn thân, nhân lúc thời gian nghỉ ngơi buổi trưa đi tới nơi này tặng "lễ vật" cho Ngụy thị, hướng Trầm phụ lộ vẻ khinh bỉ.
Giả Dung nghiêng đầu nhìn Trầm Nhược Hư ở bên cạnh, thấy diễn cảm của hắn vẫn thản nhiên, ánh mắt bình tĩnh, hiểu được thái độ hờ hững của Trầm phụ cũng không làm tổn thương tới hắn, nhưng vẫn không nhịn được hôn hôn cằm hắn an ủi hắn.
Trong lòng Trầm Nhược Hư hiểu rõ Giả Dung đang an ủi hắn, một cỗ dòng nước ấm tràn qua, lan tỏa khắp toàn thân. Toàn thân hắn như ngâm mình trong ôn tuyền ấm áp, vô cùng khoan khoái.
Dùng trán đụng đụng trán của Giả Dung, Trầm Nhược Hư cầm tay hắn cùng hắn nhìn xem đôi vợ chồng buồn nôn kia chơi trò chó tranh mồi.
Ngụy thị cảm giác cổ họng phát khô, há mồm ba lượt mới phát ra thanh âm khàn khàn:
- Trong sách viết đều là giả, ta không có làm qua, lão gia nhất định phải tin tưởng thiếp thân!
- Đúng rồi! Nhất định là Trầm Nhược Hư làm! Hắn lo lắng chúng ta sẽ tìm hắn tính sổ, cho nên trước tiên xuống tay với chúng ta, tìm Hoa Gian khách viết quyển Ngụy thị truyền kỳ hoang đường này để hại ta!
Ngụy thị dùng hai ngày thuốc vết sưng tấy trên người cũng đã tiêu tan gần hết, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp dưỡng thích đáng. Giờ phút này nhỏ giọng nức nở có vài phần làm cho người ta nhìn thấy còn thương.
Ai ngờ Trầm phụ vung tay tát mạnh lên mặt ả, phá hủy khuôn mặt làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu của ả.
- Người đứng sau cửa hàng Tấn Giang là hoàng thượng, trong triều không có ai biết thân phận Hoa Gian khách. Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy được Trầm Nhược Hư có thể đi thuyết phục hắn viết một quyển Ngụy thị truyền kỳ sẽ đắc tội Ngụy thị gia tộc cùng quốc cữu phủ?
- Duy nhất biết được thân phận Hoa Gian khách, có thể ra lệnh cho hắn viết ra truyện này, còn không sợ đắc tội Trầm, Ngụy hai nhà chỉ có hoàng thượng.