Vị Diện Thương Nhân Giả Dung

Chương 151




Trầm Nhược Hư hồi tưởng lại Ngụy thị bị bầy ong tấn công nhưng đau đớn không truyền qua thân thể của mình, trong đầu phút chốc hiện lên một đạo ánh sáng.

Du Chuẩn nói cỗ hắc khí kia, có phải có quan hệ với nguyền rủa hay không?

Giả như hắc khí chính là nguyền rủa, như vậy hai quỷ linh ăn sạch hắc khí, có phải đại biểu cho nguyền rủa trên người mình đã bị quỷ làm thịt, triệt để không còn?

- Hắc khí? Hắc khí gì vậy? Tại sao lại quấn trên người a Hư cùng Ngụy thị?

Giả Dung chỉ quan tâm lai lịch của hắc khí, có tạo thành thương tổn gì cho Trầm Nhược Hư hay không mà thôi.

Du Chuẩn nói:

- Là hắc khí do nguyền rủa linh tinh gì đó mang tới.

Lời của hắn chứng thật ý tưởng trong lòng Trầm Nhược Hư, hắn vô cùng mừng rỡ, ánh mắt nhất thời liền sáng.

Giả Dung cau mày, trong mắt hiện lên lo lắng, liên tục hỏi:

- Huynh trúng nguyền rủa? Chuyện khi nào vậy? Vì sao không nói với ta?

Trầm Nhược Hư ôm Giả Dung, vui sướng cười to:

- Đệ đúng là phúc tinh của ta!

Nói xong hắn cúi xuống hôn lên môi của Giả Dung, hoàn toàn đã quên mình mới nhắc nhở Giả Dung cần thu liễm trước mặt người khác.

- Hôn gì mà hôn? Trúng chú ngữ lại không nói cho ta biết, không được hôn!

Giả Dung dùng sức véo vào eo của hắn, thành công làm hắn bị đau ngừng hôn môi.

Trầm Nhược Hư ôm eo, liên tục không ngừng giải thích:

- Ác chú ngữ là do một lão hòa thượng có giao tình với Ngụy thị gây ra, từ lúc còn rất nhỏ đã hạ lên người của ta. Chú ngữ này đem tính mạng của ta buộc lên người Ngụy thị, bà ta bệnh thì ta bệnh, bà ta tổn thương ta tổn thương, bà ta chết thì ta chết. Ngoài ra vẫn không thể tới gần nữ tính, nếu không đối phương sống không tới ngày hôm sau.

- Vừa rồi Ngụy thị bị bầy ong tấn công nhưng cơ thể ta không chút vết thương, lúc đó trong lòng ta đã cảm thấy kỳ quái. Mãi tới khi nghe xong Du Chuẩn nói hắn cùng Bách Linh đã làm thịt hắc khí nguyền rủa trên người ta. Ta đột nhiên liền hiểu được nguyền rủa đã bị bọn họ làm thịt rồi.

Thoát khỏi ác chú ngữ uy hiếp, Trầm Nhược Hư vui không tả siết, hắn vuốt ve hai má Giả Dung, ôn nhu làm yên lòng hắn:

- Cho nên đệ không cần phải lo lắng, hiện tại không còn đồ vật gì có thể uy hiếp tính mạng của ta.

Tới lúc này hai quỷ cũng đã hiểu tình huống. Bọn họ ăn hắc khí, đối với Trầm Nhược Hư mà nói chính là chuyện tốt vô cùng.

Trong phút chốc chút xấu hổ trong lòng hai quỷ tan thành mây khói.

Nghe vậy Giả Dung mới thả lỏng. Hắn trừng mắt nhìn Trầm Nhược Hư, cảnh cáo nói:

- Cũng may Du Chuẩn cùng Bách Linh đánh bậy đánh bạ tiêu trừ nguyền rủa cho huynh, lần này thì thôi, lần sau huynh gặp loại chuyện này mà không nói cho ta biết, ta sẽ cho huynh biết tay.

Trầm Nhược Hư vội vàng nhấc tay hứa hẹn sẽ không còn có lần sau.

Giả Dung vẫn không yên lòng, lỡ ngày sau lại có người dùng thủ đoạn nguyền rủa âm u tiếp tục hại Trầm Nhược Hư thì sao? Hắn trầm ngâm, nói:

- Bỏ đi, ta tìm hộ vệ cho huynh là được.

Hắn nghiêng người nhìn qua Du Chuẩn, phân phó nói:

- Ngươi đi cửa hàng đồ ăn băng đem Nham Âu mang về. Sau này để cho hắn đi theo a Hư, miễn cho ngày nào đó ta không ở bên cạnh hắn, hắn lại bất tri bất giác gặp người khác ám toán.

- Dạ!

Du Chuẩn đáp.

Đợi hắn vừa đi, Giả Dung nhìn Bách Linh nói:

- Ngươi giúp hắn mở thiên nhãn vĩnh cửu, miễn cho các ngươi vừa ẩn thân, hắn liền nhìn không thấy.

Bách Linh gật gật đầu, làm phép mở thiên nhãn cho Trầm Nhược Hư, cho hắn năng lực nhìn thấy linh.

Tốc độ Du Chuẩn rất nhanh, không bao lâu đã dẫn theo Nham Âu trở lại.

Giả Dung căn dặn Nham Âu đi theo làm hộ vệ cho Trầm Nhược Hư, Nham Âu đồng ý, từ đó về sau liền đổi đi theo bên người Trầm Nhược Hư, bảo hộ an nguy của hắn.

Giải quyết xong vấn đề hộ vệ, Trầm Nhược Hư dẫn Giả Dung đi dạo, ba quỷ ẩn thân đi theo.

- Ta có chuyện muốn hỏi đệ.

Trầm Nhược Hư nhớ lại một việc, nghiêng đầu nhìn Giả Dung:

- Cửa hàng sách Tấn Giang là của đệ, như vậy đoạn thời gian trước dẫn phát triều dâng Vương thị truyền kỳ có phải cũng là kiệt tác của đệ hay không?

Giả Dung trực tiếp thừa nhận:

- Không sai! Sau khi thoát ly Giả gia, ta an phận học tập trong quốc tử giám. Nhưng đầu óc Vương thị có vấn đề, không biết vì sao giật dây Giả Tường, Lý Thủ Trung đối phó ta, liên tiếp tìm ta phiền toái. Vừa lúc biết được hai tay bà ta không sạch sẽ, vì thế ta mời người lượng thân làm theo yêu cầu cho bà ta viết ra một quyển Vương thị truyền kỳ, giúp bà ta nổi danh.

- Vì sao huynh hỏi chuyện này?

Giả Dung hỏi lại.

Trầm Nhược Hư đáp:

- Vừa rồi ta đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, sở dĩ Ngụy thị tự mình mang theo người đi tới chỉ sợ là bởi vì cảm nhận được nguyền rủa trên người ta có biến. Bà ta liên tục đem tiểu nha đầu kia đẩy lên người của ta, có lẽ là muốn thử xem nguyền rủa của ta còn tồn tại hay không.

- Bà ta bị bầy ong tấn công mà ta không có bị thương gì. Có lẽ hiện tại bà ta đã biết nguyền rủa trên người ta giải trừ, bà ta nhất định sẽ không bỏ qua như vậy. Hơn nữa hôm nay bà ta đầy người tổn thương trở về, vị « người cha tốt » kia của ta nghĩ đến cũng sẽ muốn nháo sự.

- Ta nghĩ đệ có thể mời vị tác giả viết Vương thị truyền kỳ, tiếp tục viết thêm một quyển Ngụy thị truyền kỳ, cũng giúp đỡ mẹ kế của ta nổi danh.

Nếu Ngụy thị « nổi danh », hầu phủ sẽ nội loạn, đến lúc đó làm gì còn thời gian đi tìm hắn phiền toái.

Tuy rằng không còn nguyền rủa uy hiếp, bất kỳ lúc nào mình cũng có thể đi giết chết Ngụy thị báo thù, nhưng làm vậy cũng quá tiện nghi cho Ngụy thị, chỉ có làm cho ả mất hết danh dự, bị triều đình ngăn cấm mới giải hận.

Giả Dung thật sâu nhìn Trầm Nhược Hư, vỗ vai hắn nói:

- Người trẻ tuổi, huynh rất có ý tưởng.

- Được, ta lập tức mời người viết ngay.

Giả Dung sờ cằm, nói:

- Chẳng qua thời gian có chút gấp gáp, viết nguyên bộ hẳn không kịp, dứt khoát chơi từng tập từng phần đi rồi đem bán đi.