Vị Diện Thương Nhân Giả Dung

Chương 148




Ngụy thị rút khăn lau bùn đất ngoài miệng, mày liễu dựng thẳng hướng Viên bá quát:

- Cẩu nô tài, cút ngay! Nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện.

Lúc này ả đã hoàn toàn lộ ra khuôn mặt thật của chính mình.

- Cần đùa giỡn uy phong thì quay về hầu phủ của mình đùa giỡn đi, ở chỗ này của ta, người không có tư cách là ngươi.

Nếu không phải vì ở trước mặt mọi người không tiện giáo huấn Ngụy thị, giờ phút này Trầm Nhược Hư đã hạ độc thủ.

Ngụy thị lại lập tức nắm lên tiểu nha đầu lại đẩy hướng Trầm Nhược Hư, muốn thử thêm một lần:

- Đây là người mà cha ngươi ban thưởng, ngươi không thu chính là bất hiếu!

Lần này không cần Bách Linh ra tay, Trầm Nhược Hư chính mình tránh được.

- Việc hôm nay ta sẽ chi tiết báo cho đại bá mẫu.

Trầm Nhược Hư cười lạnh nói.

Độc chú trên người Trầm Nhược Hư từ trước chỉ có người Trầm gia biết, trong nhà hai vị bá bá cũng không rõ ràng lắm.

Mấy tháng trước tuy Trầm Nhược Hư đem việc này nói với Trầm Nhược An cùng Trầm Nhược Trữ, nhưng vì tránh đập cỏ động rắn nên Trầm Nhược Hư cũng dặn dò hai người giữ bí mật, dù là người nhà cũng không nói ra.

Cho nên đại bá mẫu Lương thị đến nay vẫn không biết vấn đề trên người hắn. Một khi Trầm Nhược Hư cáo trạng với Lương thị, không biết nguyền rủa tồn tại, Lương thị cũng không có gì cố kỵ luôn sẽ đánh cho Ngụy thị một trận.

Đến lúc đó sự đau đớn trên người Ngụy thị cũng xuất hiện trên người Trầm Nhược Hư. Nhưng bị roi quất đối với hắn xem ra chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, một nam nhân tập võ như hắn hoàn toàn không thèm để ý chút đau đớn như vậy.

Nghe Trầm Nhược Hư nhắc tới Lương thị, thân thể Ngụy thị đột nhiên run lên, trong đầu hiện lên tình cảnh Lương thị dùng cành mận gai đánh mình, khoảnh khắc đã quên mình muốn nói gì.

Toàn bộ phản ứng của Ngụy thị đều rơi vào trong mắt Trầm Nhược Hư, thấy thế hắn lạnh lùng cười, bổ sung nói:

- Từ nay về sau, ngươi tới chỗ của ta một lần, hoặc là dùng danh nghĩa người kia hướng bên cạnh ta nhét người, ta sẽ đi gặp đại bá mẫu một lần. Chính ngươi tự nhìn mà làm đi.

Bên kia ngay một khắc Ngụy thị đem nha đầu lần thứ hai đẩy hướng Trầm Nhược Hư, núi lửa trong lòng Giả tiểu Dung rốt cục bạo phát tận trời.

Trong đầu bừng bừng bốc lên biển lửa, thiêu đốt sự bình tĩnh của Giả Dung. Không còn kịp tự hỏi điều gì, ngay tích tắc núi lửa bùng nổ, hắn liền cao giọng rống lên tên của Bách Linh.

- Bách Linh! Đem lão bà này cùng người của ả toàn bộ ném ra ngoài!

Nhận được mệnh lệnh, hai tay Bách Linh tháo xuống tổ ong mật trên tàng cây, động tác nhanh như sét đánh ném lên đầu Ngụy thị, đem Ngụy thị tạp ngây người.

Tổ ong đánh trúng đầu Ngụy thị, rơi xuống đất, nhất thời nát một góc, mật cùng phong kén rơi vãi khắp nơi.

Sào huyệt bị phá hủy, mật vãi, nhi đồng bị quăng ngã.

Ong mật nổi giận!

Rậm rạp, hàng trăm hàng ngàn con, phát ra thanh âm ông ông báo thù, khiến người nổi cả da gà.

Bầy ong bay múa tập hợp với nhau, nhìn như một đóa mây đen.

Một giây chỉnh quân xong, chúng nó cùng quay đầu nhìn Ngụy thị còn dính đầy mật ong, đột nhiên vọt tới.

Ngụy thị còn lắc lắc đầu giũ mật ong văng ra, đầy lỗ tai chỉ nghe được thanh âm ông ông vang rền. Ả vốn tưởng rằng chỉ là thanh âm đồ vật nện trúng mình kêu lên, nhưng vừa đưa mắt nhìn lại liền chứng kiến bầy ong vỡ tổ bay về phía chính mình.

Toàn thân lông tơ dựng đứng, Ngụy thị còn chưa kịp phản ứng, hai mắt, trán, cổ, tay.. những địa phương không có vải dệt che phủ trước tiên bị thương, kim đâm đau đớn.

- A! Là bầy ong! Cứu mạng! Cứu mạng!

Trầm Nhược Hư còn tưởng mình sẽ cảm nhận đau đớn từ Ngụy thị truyền tới, theo bản năng che mặt. Sau khi che kín hắn lại phát hiện toàn thân không có chút đau đớn nào.

Trầm Nhược Hư ngây dại, rất nhanh liền kịp phản ứng ác chú ngữ trên người mình có biến, Ngụy thị bị thương tổn không còn tiếp tục liên lụy lên người hắn.