Mấy ngày sau phần đề thi bắt chước mà quốc tử giám đặt hàng cũng đã in ấn xong. Các vị tiến sĩ giảng bài đều đã xem qua, cho rằng rất tốt, ngày hôm sau lập tức thông tri học sinh từ nay về sau một tháng sẽ có hai cuộc thi thử như thế.
Ban đầu một lần hai lần còn được, chờ sau này số lần thi thử càng nhiều hơn, toàn bộ học sinh quốc tử giám liền lâm vào vực sâu cuộc thi, có một thời gian người đi đường đều là bay.
Đối với việc này Giả Dung chỉ mỉm cười.
Một tháng hai cuộc thi cũng đã linh hồn xuất khiếu rồi sao? Phải biết rằng học sinh cấp ba ở Hoa Hạ mỗi ngày đều phải thi, thậm chí đôi khi còn phát rồ một ngày thi hai ba lần, đó mới là "mộng đẹp" khiến kẻ khác cả đời khó quên a!
Bị nửa tháng một cuộc thi gây ra lực sát thương lớn nhất vẫn là một đám ấm sinh tiến vào quốc tử giám không lý tưởng.
Bọn hắn kêu cha gọi mẹ, kêu rên đây là những ngày không phải dành cho người trôi qua. Liên tiếp có người giả bộ bệnh, đánh chết cũng không chịu quay về quốc tử giám.
Lời tuy như thế nhưng hình thức nửa tháng thi một lần vẫn thật có hiệu quả. Thi hành không lâu, mỗi người đều lấy được tiến bộ nhất định, dù là đám ấm sinh cũng ít nhiều học được một ít đồ vật.
Đương nhiên hiện giờ hành động nửa tháng thi một lần của quốc tử giám vừa đẩy dời ra, các học sinh còn chưa lĩnh hội mùi vị "tuyệt vời" này mang đến, cho nên đợi ngày sau hãy nói.
Sau buổi thi thử chấm dứt, hôm sau là ngày nghỉ ngơi. Rất nhiều học sinh thi xong một thân nhẹ như trút được gánh nặng quay trở về nhà.
Đồng thời Lý Nhược Quang cùng Dương Bái phái người cố ý thả ra tin tức về Trầm Nhược Hư có thể tiếp xúc nữ nhân, cuối cùng thông qua miệng Trầm Tuấn rơi vào trong tai Ngụy thị.
- Cái gì?
Ngụy thị bật dậy khó thể tin nói:
- Không có khả năng!
Nếu độc chú trên người Trầm Nhược Hư giải khai, vì sao ả lại không có chút cảm giác!
- Không có sai, bằng hữu của con mấy ngày trước nhìn thấy Trầm Nhược Hư cùng một nữ nhân đi với nhau, hai người thật thân mật, tuyệt đối không phải quan hệ bình thường. Vì chứng minh mình nói không giả, hắn còn thề với trời!
Sắc mặt Trầm Tuấn không tốt nói.
- A nương, hiện tại phải làm gì? Tuy con đã lấy được vị trí thế tử, nhưng đó là bởi vì lúc trước Trầm Nhược Hư không thể bình thường cưới vợ, phụ thân quỳ nửa ngày cầu thái hậu hướng hoàng thượng cầu tới. Hoàng thượng miễn cưỡng mới hạ thánh chỉ, giả như Trầm Nhược Hư thật sự trở lại bình thường, hoàng thượng có thể sẽ thu hồi thân phận thế tử của con, đổi lại cho Trầm Nhược Hư hay không?
Nội tâm Trầm Tuấn hốt hoảng, thần thái bất an, trong ánh mắt hung ác nham hiểm lộ vẻ sát ý.
- Đừng hoảng sợ, mẫu thân cam đoan toàn bộ hầu phủ tương lai chỉ thuộc về một mình con.
Ngụy thị vỗ tay Trầm Tuấn làm yên lòng nói:
- Ai dám cướp, đều phải chết!
Ngụy thị nhìn phương hướng Dược Mã hạng, sắc mặt âm trầm, ánh mắt như rắn rết:
- Ngày mai Trầm Nhược Hư không phải nghỉ học về nhà sao? Ta tự mình dẫn người đi dò xét hắn.
Ả vẫn không quá tin tưởng Trầm Nhược Hư đã giải quyết được chú ngữ.
Ngày kế, Dược Mã hạng, Trầm trạch.
Đêm qua Giả Dung ở lại trong nhà Trầm Nhược Hư, sáng nay hai người cùng nhau ăn điểm tâm.
Ăn xong, hai người ngồi trên ghế trúc dưới đại cây dong hóng mát trò chuyện.
Viên bá mang bàn cờ tới, hai người cùng nhau chơi cờ.
- Ngồi đã lâu, chúng ta đi bên ngoài dạo một chút đi.
Trầm Nhược Hư đứng lên nói.
- Xương sống thắt lưng đau, không đi.
Giả Dung lắc đầu lôi kéo Trầm Nhược Hư ngồi trở xuống, thúc giục nói:
- Chúng ta tiếp tục chơi, ta vừa có chút hứng thú, trạng thái cũng tốt hơn, còn muốn tiếp tục thắng huynh vài trận đâu.
Trầm Nhược Hư cảm thấy dạ dày có chút đau.
Mình vắt óc tìm cách thua một bàn, còn làm cho hắn thắng ra hứng thú?
- Hôm nay ta hơi mệt một chút, ngày khác hai ta lại chơi, bây giờ mang đệ ra ngoài chơi được không?
Trầm Nhược Hư ra vẻ mệt mỏi nói.
- Diễn cảm rất giả, vừa nhìn chính là giả vờ.
Giả tiểu Dung chống nạnh, thở phì phì lên án nói:
- Thắng thì đòi chơi, thua thì không được, huynh rõ ràng muốn giở trò vô lại a.
Trầm Nhược Hư đành nói:
- Ân, ta chính là vô lại.
Giả Dung mở to mắt:
- Huynh lại dám thừa nhận sao?
Trầm Nhược Hư đành thỏa hiệp:
- Vậy chơi thêm một lần.
Giả Dung vui vẻ đặt quân cờ xuống bàn.
Trầm Nhược Hư rối rắm không biết lần này nên thua hay thắng.