Ánh mắt dại ra thưởng thức xong chính mình, một đám nữ tính liền vây quanh Bạch Lộ, điên cuồng kêu lên đòi mua mua mua.
Bạch Lộ bán cho mỗi người một bộ, cũng căn dặn các nàng sau khi trở về giúp cửa hàng tuyên truyền. Ngay sau đó trong biểu tình như nằm mơ của đoàn người đưa tiễn bọn họ rời đi.
Một nhóm người này, vô luận dùng bộ dáng gì đi vào, ngay khoảnh khắc bước ra cửa đều biến thành mỹ nhân, kém cỏi nhất cũng có chút tư sắc.
Người đi đường nhìn thấy một đám mỹ nhân chói mắt từ trong một căn nhà dũng mãnh tiến ra, không ngừng nghỉ chân xem chừng.
Có người không nhịn được tò mò đi lên hỏi, một đám mỹ nhân xinh đẹp chiếu người vội vàng xoay lưng chỉ vào cửa hàng son phấn phía sau giải thích nghi hoặc cho bọn họ.
Một truyền mười, mười truyền một trăm.
Cửa hàng son phấn của Giả Dung còn chưa bắt đầu tuyên truyền, thanh danh đã phát ra.
Có một đám nữ tính biến thân thành đại mỹ nhân làm ví dụ, vô số nữ tính thời thời khắc khắc trông mong cửa hàng của Giả Dung nhanh chóng khai trương.
Ăn cơm xong, hai người Giả Dung rời khỏi tửu lâu, đi bộ trở về nhà đồng thời xem như tản bộ tiêu thực.
Bên kia, Dương Bái cùng Lý Nhược Quang rời khỏi hoa lâu, đang chậm rãi đi dọc theo con đường.
- Xem! Trầm Nhược Hư ở bên kia!
Đang đi tới, Lý Nhược Quang đột nhiên kéo lại cánh tay Dương Bái lắc lư, ngón tay chỉ về một hướng khác.
Dương Bái khoát tay thất vọng nói:
- Trầm Nhược Hư thì kệ hắn đi, có gì đẹp, không phải nói tạm thời không tìm hắn phiền toái sao?
- Không phải! Ngươi mau nhìn! Hắn lại dẫn theo một nữ nhân đi trên đường phố!
Biểu tình Lý Nhược Quang như gặp được quỷ.
- Cái gì? Ở nơi nào?
Dương Bái trừng to mắt, nhìn lại kinh ngạc nói:
- Bên người Trầm hòa thượng lại có nữ nhân? Mạng cách của hắn không phải là không cho phép bính nữ nhân sao?
- Có lẽ mạng cách của nàng kia vừa vặn xứng hắn, huých cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Lý Nhược Quang lớn mật phỏng đoán:
- Hoặc là hắn đã tìm được cao nhân nghĩ cách áp chế mạng cách đại hung của hắn.
Dương Bái nhìn bóng lưng Trầm Nhược Hư cùng Giả Dung một nam một "nữ" đi xa, như có suy nghĩ gì, không hiểu lại đang nổi lên âm mưu độc kế gì đó.
Trong mắt của hắn chợt lóe ám quang, lộ ra nụ cười âm trắc trắc:
- Ngụy thị xưa nay đem Trầm Nhược Hư xem là tâm phúc đại họa, chẳng qua vì mạng cách của Trầm Nhược Hư không tốt, không thể dính nữ sắc nên nhất định không có con nối dõi, cho nên Ngụy thị mới yên tâm để cho hắn sống ở bên ngoài.
- Nếu Ngụy thị biết được hiện giờ Trầm Nhược Hư đã có thể tiếp xúc nữ nhân, vì cam đoan địa vị thế tử của Trầm Tuấn con của bà ta không bị lay chuyển, bà ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Trầm Nhược Hư.
Trong mắt Dương Bái lóe tinh quang, khóe môi tươi cười càng thẩm người:
- Chi bằng chúng ta phái người trộm lộ tin tức cho Trầm Tuấn. Thông qua miệng của hắn truyền vào trong tai Ngụy thị. Làm cho Ngụy thị ra tay đánh nhau với Trầm Nhược Hư. Mặc kệ bọn hắn ai thắng ai thua, đối với chúng ta mà nói đều là thắng lợi.
- Hay lắm!
Lý Nhược Quang vỗ tay nói:
- Chúng ta tránh ở một nơi bí mật gần đó dẫn hai người bọn hắn đánh nhau, Trầm Nhược Hư sẽ chỉ nghĩ là Ngụy thị tìm mình phiền toái, sẽ không nghĩ tới kẻ thúc đẩy sau màn là chúng ta, sẽ không trả thù lên người chúng ta.
Hai người nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ tươi cười âm hiểm giống nhau như đúc.
Về tới trong nhà, Trầm Nhược Hư nhìn sắc trời, còn hai canh giờ mới tới lúc trời tối. Hắn nghĩ nghĩ, liền tính toán đi Tống phủ vấn an Tống lão tiên sinh.
Thấy Giả Dung tắm rửa thay đổi lại nam trang đi ra, Trầm Nhược Hư cầm lấy trâm ngọc cài lên cho hắn, hôn lên môi hắn:
- Ta tính toán đi thăm ngoại tổ, đệ cùng ta đi được không?
Hắn gặp qua tiểu cô của Giả Dung, cũng nên mang Giả Dung đi gặp trưởng bối của mình.
Giả Dung gật đầu nói:
- Được, huynh quay về nhà kêu Viên bá chuẩn bị xe ngựa, ta chọn vài kiện đồ vật tặng người nhà của huynh.
Đi ra hai bước, hắn chợt nhớ mình cũng không rõ nhà Tống Thanh có vài người, liền quay đầu lại hỏi:
- Đúng rồi, nhà cậu của huynh có bao nhiêu người?
Trầm Nhược Hư cười nói:
- Nhà cậu của ta bốn đời cùng đường, nghe như rất nhiều kỳ thật mỗi đời chỉ có một người, hiện tại chỉ có biểu huynh, biểu tẩu, cậu, mợ, ông ngoại, ông cố, hơn nữa còn có một tiểu biểu muội còn chưa được bốn tuổi, chỉ bảy người mà thôi.
- Bảy phải không, được rồi.
Giả Dung gật đầu nói:
- Huynh đi đi, chuẩn bị xong xe ngựa sai người vào gọi ta.
Trầm Nhược Hư đi qua trao đổi nụ hôn với hắn, sau đó đi ra cửa