Trước và sau hoàn thành giá mua bán, hoàn toàn không thể so sánh.
Năm người tranh chấp với thị vệ của hoàng đế chỉ thích nhân vật tiểu công chúa, không thích Trương thị, vì vậy cũng không tham dự đấu giá. Cuối cùng pho tượng còn lại do một ăn chơi trác táng của một hầu phủ mua đi rồi.
Nguyên bản pho tượng này dù là giá cả vạn lượng như vậy cũng khó có khả năng bán đi, nhưng bởi vì pho tượng tiểu công chúa kích thích, mới cất cao lên mấy ngàn lượng.
Mặc dù biết lấy giá cả như vậy bán ra được là chính mình lợi dụng, nhưng trung niên nhân vẫn bóp cổ tay thở dài, hối hận mình lựa chọn trúng Trương thị, mà không phải pho tượng tiểu công chúa.
Trận đấu giá này kéo dài gần một canh giờ mới chấm dứt.
Đám người tán đi, quần áo đều ướt đẫm mồ hôi, giống như mới từ trong nước đi ra.
Hôm sau tin tức về trận đấu giá đặc thù trước cửa hàng sách của Giả Dung, lan nhanh.
Ngay cả học sinh của quốc tử giám cũng được nghe thấy.
Giữa trưa ăn cơm, các học sinh đã đọc qua Vương thị truyền kỳ không ngừng nghị luận sôi nổi.
Giả Dung cùng vài bạn học quen biết ngồi ăn cơm, một người nói:
- Hôm qua tứ thúc nhà ta trúng một bức tranh mỹ nhân tam xích, hôm nay ta nhận được thư trong nhà, mặt trên miêu tả rất đẹp.
- Trên vạn người chỉ có mười sáu người đoạt giải, tứ thúc nhà ngươi lại trúng, cũng quá may mắn!
- Hắc hắc, lặng lẽ nói cho các ngươi biết, trước một ngày công bố phần thưởng, hắn riêng đi trong miếu lạy bồ tát.
- Hay a! Sao ta lại óc heo không nghĩ tới đi trong miếu bái một cái đây?
- Nghe nói ngày đó có người ra một ngàn lượng bạc muốn mua bức họa mỹ nhân trong tay tứ thúc của ta, nhưng hắn không bán. Được, đồ vật mang về nhà thật nhiều thân thích bạn bè đến tìm hắn cần thưởng thức bức họa mỹ nhân.
- Ta nghe người ta nói, cùng ngày pho tượng tiểu công chúa bán đi vạn lượng hoàng kim, là thật sao?
- Không sai! Là một thư sinh nghèo bán đi, sang hôm sau lập tức biến thành người giàu có.
- Thật sự là vận may a!
- Ai, Giả huynh sao nãy giờ không nói gì? Ngươi có mua Vương thị truyền kỳ, có trúng thưởng hay không?
Giả Dung ngẩng đầu cười nói:
- Mua hai quyển, hôm qua kêu người hầu mang số thứ tự của ta đi xem, sáng nay truyền tin nói không trúng.
- Ngươi không cần quá thất vọng, chúng ta không phải cũng không trúng sao?
An ủi Giả Dung một câu, người nọ hiếu kỳ nói:
- Không biết cửa hàng sách kia còn tiếp tục ra thêm loại tranh cùng pho tượng như vậy nữa hay không?
- Ta cũng muốn biết, nếu còn tiếp tục ra, nói gì ta cũng phải đi tranh một chuyến.
Giả Dung thoáng trầm ngâm, nói:
- Theo ta được biết mỗi pho tượng của cửa hàng sách đều là có một không hai. Cho nên hôm qua đã đưa ra pho tượng tiểu công chúa cùng Trương thị cũng sẽ không tiếp tục ra thêm. Mà những nhân vật khác trong Vương thị truyền kỳ sau này nếu như có cơ hội hẳn là có thể xuất hiện trước mặt người đời.
Thoáng dừng lại một chút, hắn còn nói:
- Chưởng quỹ kia còn nói, nếu sau này còn có hoạt động gì, có thể ra nhân vật trong tranh liên hoàn, tỷ như là Tiểu Thiến cô nương, Tố Trinh cô nương vân vân.
- Về phần những bức họa, cao sáu thước thì hiếm một ít, dù sao này có xuất ra, xem chừng cũng sẽ thưa thớt như là pho tượng. Ngược lại là bức họa tam xích cao ra tần suất sẽ tương đối cao.
Giả Dung nói xong cúi đầu uống hớp nước trà.
- Đừng nói là bức họa tam xích, chỉ là ký tên cùng tấm chúc phúc như đêm thất tịch ta cũng đã thỏa mãn.
- Đúng rồi đúng rồi.
- Nghe theo Giả huynh nói như vậy, pho tượng Trương thị cùng tiểu công chúa sẽ không tiếp tục xuất bản nữa sao?
Giả Dung gật đầu nói:
- Nghĩ đến là như thế.
- Cũng may vẫn còn những pho tượng của những nhân vật khác trong sách. Thật hi vọng cửa hàng sách nhanh chóng ra hoạt động mới, tốt nhất có thể đem Dương gia bát muội làm thành pho tượng, cho dù chính mình không chiếm được, thừa dịp triển lãm thưởng thức một phen cũng phi thường.
Có người hỏi:
- Mấy tin tức này Giả huynh làm sao mà biết được?
Giả Dung bình tĩnh nói:
- Hôm qua người hầu trong nhà có hỏi thêm chưởng quầy vài câu. Chưởng quầy là người tốt, cũng đem lời nói rõ ràng. Ta xem xong thư mà hắn gởi vào cũng thuật rõ tình huống.
- Thì ra là thế.
Tống Thanh nghe xong lời Giả Dung tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn không ngừng than thở.
Hắn gục xuống bàn, miệng thì thầm:
- Nhược An trúng bức họa mỹ nhân sáu thước, Nhược Trữ bỏ ba ngàn lượng mua được một bức, riêng ta không có cái gì.
Niệm niệm cằn nhằn chốc lát, hắn quay đầu nhìn Trầm Nhược Hư:
- Không đúng, ngươi cũng không có.
Vẻ mặt hắn cảm động cầm tay Trầm Nhược Hư nói:
- A Hư, cũng may còn có đệ cùng biểu huynh giống nhau. Chúng ta là nan huynh nan đệ, từ nay về sau không cùng hai người Trầm Nhược An bọn họ chơi đùa.