- Đưa từ thư cho ta, ta muốn nhìn xem Giả gia rốt cục dùng tội danh gì bỏ rơi muội muội của Vương Tử Đằng này!
Vương Tử Đằng vươn tay, Vương thị do dự một chút lấy ra từ thư dính máu đưa cho hắn.
- Hạ độc? Giết người? Tư thông?
Vương Tử Đằng cười lạnh, ném chén trà:
- Hoang đường! Vớ vẩn! Buồn cười! Bố trí ra nhiều tội danh ác độc như vậy, Giả Chính mất không ít đầu óc đi.
- Giả gia khinh người quá đáng!
Vợ của Vương Tử Đằng hai mắt biến thành màu đen, nếu tội danh này truyền ra ngoài, hôn sự của con gái nàng chẳng phải cần xong rồi?
Con của Vương Tử Đằng vỗ bàn nói:
- Con lập tức triệu tập nhân công, dẫn người tới cửa thay cô cô lấy lại công đạo!
- Trở về!
Vương Tử Đằng liếc qua Vương thị hỏi:
- Vinh quốc phủ đã xảy ra chuyện gì, Giả Chính lại đột nhiên cần từ bỏ ngươi.
Vương thị khóc thút thít nói:
- Lúc buổi sáng ta đang cùng Phượng nha đầu ở trong sảnh xem sổ sách. Đột nhiên cha con Giả Xá xông vào dùng bình hoa đánh ngất xỉu ta. Khi ta tỉnh lại, lão gia cũng đi theo nói cần bỏ ta. Lão thái thái thì không nối, ta cùng Phượng nha đầu đều là nữ nhân của Vương gia, nhưng ngay cả nàng cũng không chịu giúp ta.
Vương Tử Đằng nhướng mày nói:
- Phượng nha đầu sao lại thế này, chờ xử lý xong chuyện của ngươi, ta nhất định thay cha của nàng giáo huấn nàng.
Nghe vậy tâm tình ấm ức của Vương thị mới thoải mái một ít, lại nói:
- Sau đó ta hỏi bọn hắn tại sao lại muốn đánh ta bỏ ta, bọn hắn nói ta hại người còn không trong sạch. Hỏi lại bọn hắn cần chứng cớ thì không có, chỉ nói là từ một quyển sách tên là Vương thị truyền kỳ xem ra.
- Bởi vì một quyển sách, đơn giản là một quyển sách bịa đặt tội danh, Giả gia bọn hắn lại muốn bỏ ta! Ngay cả cơ hội cho ta chứng minh trong sạch cũng không chịu, liền trói ta đem về Vương gia.
Càng nói Vương thị càng khó chịu, hận ý trong lòng càng lên cao.
- Đợi một chút!
Vương Tử Đằng mở to mắt, cắt đứt lời của Vương thị, ngược lại hỏi:
- Ngươi nói Vương thị truyền kỳ?
Vương thị nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vương Tử Đằng, cảm thấy căng thẳng, gật nhẹ đầu:
- Không sai, huynh trưởng.. cũng đã được nghe nói sao?
Vương Tử Đằng không đáp, nhìn qua quản gia nói:
- Sáng nay gọi ngươi đi mua sách đâu, cầm tới cho ta.
Quản gia vội vàng sai người mang tới mấy chục quyển Vương thị truyền kỳ vào phòng.
Vương Tử Đằng giật lấy một quyển lật ra xem. Vợ con của hắn khó hiểu nhìn thoáng qua, cũng lấy một quyển khác lật xem.
Rất nhanh đọc xong, sắc mặt bốn người khẩn trương.
- Những gì trong này viết có thật không? Muội muội tốt của ta a, ngươi thật đã làm những việc này?
Vương Tử Đằng khó thể tin nhìn Vương thị.
Vợ con hắn sắc mặt trắng bệch, toàn thân băng sương, nhìn Vương thị như nhìn thấy con rắn độc, một yêu ma. Không tự chủ được bật lui về phía sau, rời xa Vương thị vài bước.
Bộ sách xoạch một tiếng rơi khỏi tay Vương thị, trong đầu ả gầm rú không ngừng, cả người như bị ngũ lôi oanh đỉnh, choáng váng.
Vương Tử Đằng xanh mặt gầm nhẹ:
- Trả lời câu hỏi của ta!
Nếu trong sách ghi lại là chân thật, hắn đã hiểu được vì sao Giả Chính không để ý mặt mũi của Vương gia, khăng khăng bỏ vợ.
Vương thị giật mình, như ở trong mộng mới tỉnh.
Đầu của ả lắc lia lịa, vội vàng phủ nhận nói:
- Ta không có! Huynh trưởng, ngươi tin tưởng ta, ta thật không có giết người qua, cũng không có cấu kết với Giả Trân. Ngươi xem nội dung tiến cung, thân phận yêu tộc.. những thứ này rõ ràng là giả dối hư ảo. Nội dung trong sách toàn bộ đều là vu tội, nhất định là có người muốn hại ta!
- Hoa Gian khách, chính là hắn, hắn nhất định có vấn đề. Còn có cửa hàng bán sách, nói không chừng chưởng quầy là người có thù oán với Vương gia cùng Giả gia, vì vậy mới tâm địa độc ác vu tội chửi bới ta.
- Câm miệng!
Vẻ mặt Vương Tử Đằng vặn vẹo gầm lên, hỏi lại:
- Ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi rốt cục có làm hay không?
Hắn rít lên từng tiếng, gian nan mà ẩn nhẫn.
Vương thị rụt cổ, đối mặt Vương Tử Đằng rốt cục chỉ thừa nhận mình hạ thủ với Giả Hô, ngoài ra đều phủ nhận.
Vương Tử Đằng chỉ vào Vương thị cắn răng nói:
- Ta không biết rõ bên ngoài có bao nhiêu người đã mua quyển sách này, nhưng ta biết triều đình văn võ bá quan cơ hồ mỗi người một quyển. Trong đó còn có quyền quý quen thuộc tứ đại gia tộc.
Vương thị thiếu chút nữa muốn ngất.
Vương Tử Đằng nhìn ả, lại bỏ thêm một quả bom:
- Còn có, ngươi có biết chủ nhân sau lưng của cửa hàng sách chính là hoàng thượng!
Sự tình càng nghiêm trọng hơn tưởng tượng ngàn vạn lần.
Trong đầu Vương thị ầm vang:
- Hoàng.. hoàng thượng?
- Ta mặc kệ ngươi nói thật hay giả. Ngươi tốt nhất cầu nguyện trong sách đều là tình tiết hư cấu, mà không phải là hoàng thượng phái cẩm y vệ điều tra được. Nếu không cái mạng này của ngươi đã tới cuối.
Vương Tử Đằng nói xong nuốt xuống ngụm máu nơi cổ họng:
- Ta phái người đưa ngươi đi am ni cô, ngày sau, đừng nói ngươi là nữ nhân của Vương gia.
Giả gia không cần mình, Vương gia cũng không cần mình!
Sấm sét giữa trời quang, Vương thị quả thật cần điên!