Lần này Giả Chính nện trúng làm Vương thị thiếu chút nữa bất tỉnh nhân sự.
Mũi của ả bị thương không nhẹ, một cỗ đau đớn nổ tung trên mũi. Nước mắt nước mũi tràn xuống, còn hòa lẫn máu tươi, làm cho người ta nhìn thấy cực kỳ ghê tởm.
Giả Liễn cùng Giả Xá nhìn thấy ả như vậy, trong mắt hiện lên khoái ý.
Vương thị vừa nghe nói Giả Chính muốn bỏ vợ, lập tức nóng nảy. Ả bất chấp thân thể đau đớn, từ trên giường lăn xuống ôm lấy đùi Giả Chính, khóc nói:
- Lão gia! Thiếp thân là bị oan uổng! Ngươi không thể bỏ ta, không thể a!
- Vương gia không thể có nữ nhân bị chồng bỏ, ngươi đây là muốn cho ta đi chết, ngươi nhẫn tâm nhìn thấy Nguyên Xuân cùng Bảo Ngọc mất đi mẫu thân sao? Lão gia, thiếp thân xin ngươi, đừng viết từ thư, đừng viết!
Vương thị thật sự hoảng sợ, nước mắt nước mũi tràn ngập, khóc tới tối trời tối đất, không còn hình tượng.
Những người đứng xem nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ bi thương của ả, hoàn toàn thờ ơ.
Trên mặt Vương thị dính nhơ nhớp làm lây sang quần áo Giả Chính, chẳng những không làm cho hắn thương tiếc ngược lại còn làm hắn càng thêm chán ghét.
Giả Chính một cước đá văng Vương thị, lui ra vài bước hướng Giả Liễn hô:
- Liễn nhi, đi lấy giấy cùng bút mực.
- Giả Liễn, ngươi dám?
Trong mắt Vương thị mang theo cảnh cáo, hướng Giả Liễn rống một tiếng.
- Ta thật sự liền dám.
Giả Liễn cười lạnh, xoay người liền đi ra ngoài.
Vương thị đứng lên muốn ngăn cản Giả Liễn, lại bị Giả Xá đá một cước té sấp xuống sàn.
Ả ngẩng đầu nhìn ra cửa, sắc mặt lo lắng hô:
- Không được lấy! Giả Liễn ngươi trở lại cho ta! Trở về!
Vương thị kêu phá cổ họng, bước chân của Giả Liễn cũng không hề chậm thêm chút nào. Trong ánh mắt ả hiện lên hung quang như rắn độc, tàn nhẫn trừng hướng Giả Chính.
- Giả Chính! Nếu ngươi dám bỏ ta, huynh trưởng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Những năm gần đây Giả gia các ngươi không có một nam nhân nào có kỹ năng. Nếu không nhờ huynh trưởng Vương Tử Đằng nhà ta quyền cao chức trọng, nắm giữ binh quyền, chỉ dựa vào một đám bùn lầy chỉ biết ăn vốn ban đầu của tổ tông các ngươi, có thể duy trì được vinh quang ngày xưa sao?
- Mà nay, thanh danh Giả gia các ngươi đã sớm bị Trữ quốc phủ làm hôi thối. Nếu còn tiếp tục mất đi sự ủng hộ của Vương gia chúng ta, xem trong triều cao thấp còn ai cho Giả gia các ngươi mặt mũi.
Sách lược dụ dỗ không được, Vương thị rõ ràng dùng thủ đoạn uy hiếp.
Giả Chính nổi trận lôi đình, khóe mắt điên cuồng run rẩy, há mồm chỉ Vương thị muốn rít gào, lại bị Giả Xá lập tức đẩy ra.
Khóe môi Giả Xá gợi lên độ cong châm chọc, ngay mặt đón lấy ánh mắt uy hiếp của Vương thị, trực tiếp khiêu khích:
- Là ta gọi nhị đệ bỏ ngươi, ta là Giả Xá, chờ huynh trưởng tốt Vương Tử Đằng làm chủ cho ngươi, tìm ta tính sổ.
Vương thị ngu xuẩn, chuyện cho tới bây giờ còn không nhìn thấy rõ tình thế. Lấy tình huống bán Vương thị truyền kỳ gây ra triều dâng, không qua hai ngày, sự tích của ả đã lan truyền khắp cả kinh thành đều biết.
Lấy hành động độc phụ ác độ âm tàn siêu việt lịch sử của Vương thị, Vương Tử Đằng cũng không cứu được ả. Cuối cùng chỉ sợ còn ước gì cùng Vương thị ân đoạn nghĩa tuyệt đâu.
Hơn nữa một khi hình tượng Vương thị độc phụ truyền bá ra, nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với hôn sự của Vương gia cô nương. Làm phiền hà con gái của Vương Tử Đằng, bằng vào điều này Vương Tử Đằng sẽ là người thứ nhất muốn làm chết ả.
Vương thị phẫn nộ khuôn mặt vặn vẹo, có vẻ cực kỳ đáng sợ. Ánh mắt tôi độc nhìn mỗi người trong phòng:
- Tốt tốt tốt, Giả Xá ngươi giỏi lắm, Giả Chính ngươi giỏi lắm, giỏi cho một Giả gia.. các ngươi đều nhớ kỹ cho ta..
Giả Liễn bưng đồ vật đi tới, nghe được lời này cười trào phúng nói:
- Trước khi uy hiếp chúng ta, nhị thái thái ngươi cũng phải xem lại một chút quyển sách mà nhị thúc đưa cho ngươi, hoặc là đi ra bên ngoài nghe một chút xem một chút.
- Một khi thành danh thiên hạ biết. Nhị thái thái, ngươi nổi danh. Hiện giờ trong kinh thành mặc dù là thanh danh của trạng nguyên lang tên đề bảng vàng cũng cản không nổi thanh danh vang dội của ngươi.
Nghe được lời này trong lòng Vương thị cực kỳ bất an, sinh ra một loại dự cảm không ổn, cảm giác đã xảy ra chuyện càng thêm kinh khủng hơn cả chuyện Giả Chính bỏ vợ.
Ả gấp giọng hỏi Giả Liễn:
- Ngươi có ý tứ gì?
Giả Liễn tươi cười ý vị sâu xa, xuy cười một tiếng, cũng không nói thêm lời nào.
Vương thị cuống quýt cầm lên Vương thị truyền kỳ nhuốm máu dưới đất, mở ra nhìn xem, mới xem mở đầu còn chưa tiến vào chính đề, Giả Chính đã vung bút viết xong từ thư, giận súy lên mặt của ả.
Đọc sách gián đoạn, ả cầm từ thư, cả người đều run run:
- Giả Tồn Chu! Ngươi thật có can đảm viết, thật có can đảm bỏ ta!
- Mang theo từ thư của ngươi, quay về Vương gia của ngươi đi! Vinh quốc phủ một khắc cũng không dung nổi tôn đại phật như ngươi, về phần đồ cưới của ngươi, ngày mai gọi huynh trưởng ngươi phái người tới lấy về đi. Phàm là đồ vật của Vương thị ngươi, Giả gia một đồng cũng sẽ không lưu lại.
Giả Chính nói xong nhìn qua Giả Liễn, phân phó:
- Liễn nhi, ngươi tự mình đưa Vương thị quay về Vương gia.
Giả Liễn chỉ ra ngoài cửa nói:
- Xin mời.
Vương thị ôm nỗi hận trừng mắt nhìn bộ dáng lạnh lùng tuyệt tình của Giả Chính, thấy hắn không hề để ý tình cảm hai mươi năm vợ chồng với mình, tàn nhẫn viết xuống từ thư, dồn mình vào nơi nước sôi lửa bỏng, Vương thị đau tận xương cốt.
Ả lảo đảo đứng lên, từng bước một mang hận đi ra cửa.