Quần áo, giày, đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da, đồ chơi…
Cánh tay tôi muốn gãy.
Kiều Đóa Đóa tay không nhởn nhơ trước mặt tôi, nụ cười rạng rỡ, màu tím ánh trên tóc sáng lóe dưới nắng. Tôi đem đồ ở tay phải chuyển qua tay trái, tay phải tôi vẫn đang ở thời kỳ hồi phục, Kiều Đóa Đóa quay đầu lại nhìn tôi.
“Nhanh lên một chút, trước buổi ăn cơm trưa em muốn dạo ở Parkson”
Nghe xong lời này, tôi thiếu điều chỉ muốn quỳ xuống đất, muốn thốt lên rằng, công chúa đại nhân, người mau tìm bạn trai đi.
“Anh nói chứ, em lừa được mẹ bao nhiêu tiền vậy…”. Tôi không nhịn được phải hỏi nhỏ. Kiều Đóa Đóa vẽ truyện tranh gửi dự thi toàn quốc ở một tạp chí, thắng được giải gì đó, vì vậy mẹ tôi nhận xét Kiều Đóa Đóa nhất định sẽ thành một họa sĩ truyện tranh tài ba, thưởng cho nhỏ tiền cùng cả đống phiếu mua hàng.
“Cũng không nhiều lắm, tại em muốn dạo Parkson chơi thôi, em còn muốn để dành tiền mua máy tính bảng với máy scan”. Kiều Đóa Đóa nghiêm túc trả lời.
Tôi hết ý kiến, từ nhỏ đến lớn đều bày ra, muốn học khiêu vũ, mua cả đống trang phục nhảy, muốn học lái xe đạp, mua trước xe đạp leo núi cùng mớ dụng cụ bảo hộ, cả chuyện đi cắm trại dã ngoại cũng mua túi ngủ rồi kem dưỡng ẩm các kiểu…
“Em nên lấy chồng giàu”. Tôi nói. “Chứ người thường thường không đủ sức chiều em đâu””
“Không vội, em còn anh trai mà”. Kiều Đóa Đóa bất mãn, phản bác lại.
“….Em chờ đến lúc anh kiếm vợ giàu đi”
“Vậy thì anh phải tranh thủ, giờ anh còn nhan sắc, qua 25 tuổi là xong”
Tôi cảm thấy huyết áp của mình lại tăng, mục tiêu 100 tuổi mới chết của tôi xem ra càng xa vời.
Lúc đi đến cửa Parkson, tôi thấy mình như sắp chết, tôi không cách nào tưởng tượng được nếu tôi giơ tay cầm ba mớ đồ ngổn ngang này đi dạo quanh Parkson một hai tiếng đồng hồ sẽ ra cái dạng gì.
“Anh hai em over rồi, muốn được nghỉ”. Tôi không chịu vào Parkson.
Kiều Đóa Đóa nhìn tôi từ trên xuống, xác nhận là tôi hoàn toàn không thể đứng thẳng mà đi lại nữa, mới chọn một quán trà ven đường để ngồi nghỉ.
Tôi tựa vào ghế, nó là loại ghế rất rộng, tôi có xúc động muốn ghép cái ghế lại nằm luôn. Quan điểm của tôi chính là, có thể ngồi sẽ không đứng, có thể nằm sẽ không ngồi.
“Em thích đôi giày này quá đi”. Kiều Đóa Đóa kiểm tra lại thành quả của mình, đem đôi giày mới mua đưa đến trước mặt tôi.
“Mới tháng năm đã mua giày…”
“Vậy anh mua giày hồi Quốc Khánh năm ngoái thì sao?”
“Mẹ nó cái đó là có giảm giá…”. Tôi phẩy tay, lười cãi nhau với nhãi ranh.
Tôi ngẩng đầu lên, ánh mặt trời đập vào mặt, tôi giơ tay lên che mắt lại, nhìn qua các kẽ ngón tay, từ đầu năm nay quả thật ít có khi nhìn thấy trời xanh mây trắng trong thành phố. Tôi cứ giơ tay như vậy, thấy rất thoải mái, tôi thấy mình như con mèo nằm trên mái nhà phơi nắng.
Trong bụng tôi cảm thán một câu, thật mẹ nó thư thả.
Điện thoại di động mãi mãi là một thứ không biết thời điểm gì hết, lúc ngủ, lúc đang ăn nguồm ngoàm, lúc đi WC, lúc bị phê bình, lúc chen lên xe buýt không xong, thậm chí ngay cả lúc XXOO, tóm lại là toàn bộ những lúc không muốn nghe điện thoại hay đang bất tiện không nghe được, nó lại cứ nhè lúc đó mà reo lên.
Điện thoại của tôi reo lúc tôi đang phơi nắng rất thoải mái, hơn nữa là khi tôi không muốn động đậy. Buổi tối có đấu đêm, tên Từ Tiếu Thiên rõ là muốn xác định tối nay tôi có lên mạng được hay không, tôi thở dài, giữ nguyên tư thế đẹp mà lấy điện thoại ra.
“To gan”. Tôi nói.
“Không dám”. Giọng nói vui vẻ mang theo sự biếng nhác truyền đến, tôi giật mình nên đứng phắt dậy, thiếu chút nữa bị vặn cổ luôn.
“Lăng Tiêu?”. Tôi hỏi, liếc mắt qua màn hình điện thoại một chút, tên Lăng Tiêu lấp lánh trên đó. Kiều Đóa Đóa nghe tên Lăng Tiêu là nhảy ngay đến bên cạnh tôi, dán tai vào để nghe.
“Ừ. Thật đúng dịp ghê”
“Đúng dịp cái gì?”. Tôi có chút khó hiểu, đẩy Kiều Đóa Đóa ra, rất đúng dịp tôi nhận điện thoại? Anh gọi cho tôi không phải muốn tôi nhận được hay sao.
“Em đi mua sắm với em gái à”
Tôi nghe lời này xong lập tức thấy lạnh sống lưng, cảm thấy có bọn ác quỷ chỉ điểm, dáo dác nhìn khắp nơi.
“Thế nào?”. Trong tay Kiều Đóa Đóa còn cầm đôi giày.
“Anh ở đâu?”. Tôi xoay một vòng, nhìn khắp nơi cũng chẳng thấy ai đang nhàn nhã cầm điện thoại.
“Trong xe”. Lăng Tiêu cười.
Xe! Ôi mèn, tôi lập tức nhìn xuống đường. Có chiếc X6 dừng ở cách tôi không đến 5 mét.
Cửa sổ xe vị trí phó lái hạ xuống, nụ cười nhàn nhạt của Lăng Tiêu xuất hiện trong cửa sổ xe, cầm điện thoại di động, đang nghiêng đầu nhìn tôi.
“Tôi đập anh”. Tôi nói, cúp điện thoại.
Tôi nghĩ nguyên nhân mình hoàn toàn không ghét Lăng Tiêu gì cho lắm chính là vì bộ dạng hắn chẳng tệ chút nào. Dù là khoảng thời gian trước tôi với hắn trải qua lắm chuyện, nhưng hắn rất có khí chất bạch mã hoàng tử, không, khí chất BMW hoàng tử khi mở cửa xe đi xuống, tôi vẫn bị ngỡ ngàng.
“Lăng Tiêu ~~~”. Kiều Đóa Đóa cầm giày băng qua. “Sao anh lại ở chỗ này”
“Chở bạn đi tập lái xe nên đi ngang qua”. Lăng Tiêu cười, nhìn đôi giày trên tay Kiều Đóa Đóa. “Đẹp lắm”
Cửa xe bên kia mở ra, một cô gái đi xuống, vòng qua đầu xe đến bên cạnh Lăng Tiêu, rất tự nhiên mà ôm lấy cánh tay Lăng Tiêu. “Không giới thiệu một chút sao?”
Tóc gáy tôi dựng lên, tôi nghĩ chắc vì mình đã ở lỳ bên Bách Khoa mà ngơ ngác bấy lâu, cô này dù có mặc áo khoác nhưng đồ bên trong lại sexy quá, làm tôi có chút nghẹt thở, máu huyết không thông.
“Bạn của anh”. Lăng Tiêu từ tốn nói xong là rút cánh tay ra, đỡ tay Kiều Đóa Đóa, đi đến bàn chúng tôi rồi ngồi xuống.
Tôi hơi lúng túng, bỏ lơ cô nàng kia sao?
“Bạn anh à?”. Tôi hỏi.
“Ừ”. Hắn quay đầu nhìn về cô gái kia. “không phải em muốn dạo Parkson sao, cứ đi”
Mắt cô nàng trợn tròn. “Một mình em?”
“Anh mệt”
“Ngồi xe miết mà cũng than mệt?”
“Mông đau”
“Vậy bây giờ không phải anh đang ngồi ở đó sao?”
“Tư thế ngồi không giống”
Kiều Đóa Đóa cũng không biết làm sao khi nhìn cô nàng đang một mực trừng mắt đó, trong ánh mắt tràn đầy sự khó tin. Tôi cũng thấy có chút ngỡ ngàng, nói cỡ nào thì đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy một cô gái xinh đẹp bị người ta lạnh nhạt, lấy lý do đau mông để từ chối. Vấn đề nằm ở chỗ cô nàng bị đả kích càng thấy điên tiết, không muốn lui.
“Anh chịu đi dạo với em rồi mà”
“Không có”
Cô nàng như là không nghĩ được rằng Lăng Tiêu có thể nuốt lời như vậy, vô cùng sửng sốt. Tôi không nhìn nổi nữa, bảo Lăng Tiêu, “anh làm gì vậy hả?”
“Em muốn đi dạo thì cứ đi, không đi thì lái xe về”. Lăng Tiêu không trả lời tôi, ngẩng đầu nói với cô gái, gương mặt hơi biến sắc.
“Đưa thẻ đây”. Cô nàng thấy biểu cảm của Lăng Tiêu nên đổi giọng, đưa tay về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu cúi đầu mở ví tiền ra, rút một tấm thẻ rồi đưa cô.
“Chìa khóa”. Lăng Tiêu cũng đưa tay.
“Vậy còn anh?”. Cô gái ném chìa khóa xe lên bàn, xoay người chuẩn bị bước vào Parkson.
“Cứ vậy thôi”. Lăng Tiêu không nhìn cô gái.
Đưa mắt nhìn cô gái bước vào Parkson, tôi không nhịn được phải cảm thán thái độ quá ác của Lăng Tiêu, mẹ nó anh đúng là đầu bò mà, người ta có thế nào thì cũng là con gái.
“Em cứ theo nhỏ thử một lần sẽ biết”. Lăng Tiêu cười nhìn tôi.
“Bạn gái anh hả?”. Kiều Đóa Đóa còn huơ huơ đôi giày.
“Hả?”. Lăng Tiêu cười, vỗ đầu Kiều Đóa Đóa một cái. “Em nói gì vậy”
“Em bỏ giày vào đi”. Tôi ném hộp đựng giày đến trước mặt Kiều Đóa Đóa, phải dập tắt chủ đề bạn gái này từ trong trứng nước, không thôi nó phát triển một hồi thành chủ đề bạn trai Lăng Tiêu luôn.
“Mua nhiều đồ vậy à?”. Lăng Tiêu hỏi.
“Còn chưa mua xong đâu, phải mua máy tính bảng với cả máy scan”. Kiều Đóa Đóa dương dương tự đắc nói, làm ra kiểu mau hỏi em vì sao mua máy scan đi, em sẽ nói cho anh hay là em vẽ truyện tranh đó.
“Em muốn vẽ à?”. Lăng Tiêu lại đi ngược với dự tính của Kiều Đóa Đóa.
“Sao anh biết?”
“Trong trường anh có người dùng mà”
“Ừm, đúng ha”. Kiều Đóa Đóa như là nhớ ra bên trường Sư phạm có khoa mỹ thuật.
“Mua ở đâu, anh dẫn tụi em đi”. Lăng Tiêu nói.
Kiều Đóa Đóa vừa nghe là đứng lên ngay, được nha được nha! Đệt, tôi dùng ánh mắt muốn ngăn lại, nhưng ranh con kia không thèm nhìn tôi, còn hớn hở cùng Lăng Tiêu, “anh hai em còn nói không đi nổi kìa”
Trời ạ, tôi không cách nào im được nữa.
“Lăng Tiêu có phải là đang rãnh rỗi đâu, lát nữa tụi mình tự đi là được”
“Anh đang rất rãnh đó”. Lăng Tiêu tựa vào ghế nheo mắt nhìn tôi, khóe môi nhếch lên.
Tôi không thể chịu nổi, tôi vô cùng căm tức thái độ luôn bình thản mà bức ép cho người ta không có đường lui của Lăng Tiêu, nhưng không thể chọc giận Kiều Đóa Đóa. Tôi chỉ có thể hậm hực mà mắng trong bụng, rãnh cái đầu anh.
“Lúc nào đi vậy?”. Kiều Đóa Đóa nhanh tay nhanh chân thu dọn đồ của mình.
“5 phút nữa đã, quả thật mông anh đau lắm”. Lăng Tiêu cầm chìa khóa xe trên bàn đưa cho Kiều Đóa Đóa, “em bỏ đồ lên xe đi”
Kiều Đóa Đóa cầm chìa khóa, “woa” một tiếng, cầm đồ chạy đến chiếc xe kia, nhỏ vốn là vô cùng cuồng SUV, huống chi là đối mặt với một chiếc X6
Tôi thấy đau đầu, xoa xoa huyệt Thái Dương, lấy thuốc lá ra, chuẩn bị châm lửa. Đang định lấy bật lửa ra thì lại đau đớn phát hiện chính là mình đang chạm vào cái zippo đó. Tôi do dự, không biết lúc lấy nó ra châm lửa trước mặt Lăng Tiêu sẽ mang hiệu quả gì. Tôi cứ vậy mà một tay cầm điếu thuốc, một tay sờ trong túi.
Lăng Tiêu dường như nhìn thấu tâm tư tôi, nhàn nhạt nói, “anh đùa thôi mà, em không cần để tâm như vậy”
Mẹ cha ơi, nếu không phải giữa tôi và Lăng Tiêu có một mối quan hệ định hình chẳng rõ, cũng không phải là mối quan hệ khiến người ta phát điên, tôi rất tình nguyện có một người bạn như vậy, tôi thích người thông minh.
“Không phải anh nên chờ gái xinh kia sao?”. Tôi cắn răng lấy zippo ra châm lửa.
“Kế hoạch hôm nay của anh chính là tìm một chỗ quăng nhỏ xuống khỏi xe”
Tôi sửng sốt một chút, mẹ nó thật chơi ác.
“Hơn nữa”. Lăng Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói tiếp. “nhìn thấy em rồi lại không muốn lo cho người khác, có bị đòn cũng được”
Tôi nhìn hắn, thấy hơi dở khóc dở cười, Lăng Tiêu mà không phải bị M thì tôi không mang họ Kiều.
“Lần trước”. Tôi lảng sang chuyện khác, chỉ vào sườn phải của hắn. “không sao chứ?”
“Gãy xương”
“Cái gì?”. Tôi vô cùng hoảng hốt, thiếu chút nữa làm tàn thuốc rớt luôn vào trong miệng, lần trước dùng sức không ít, chẳng lẽ làm hắn gãy xương thật? Nhưng rất lâu rồi tôi không vận động, tôi bây giờ mà nói cũng làm gì đến mức thể lực cường tráng, thực sự có thể làm người ta ra nông nỗi vậy sao…
“Chọc em thôi”. Lăng Tiêu nói.
“Ông nội anh, vậy là giỡn hay thật?”. Tôi bực bội.
“Nếu anh nói là thật, em có đau lòng hay không?”. Lăng Tiêu cười, nằm sấp trên bàn, nghiêng đầu nhìn tôi.
“Thật sao?”. Tôi cảm thấy mình bị hắn xoay vòng vòng.
“Không nghiêm trọng, cũng không đến mức gãy xương như vậy”. Trên mặt Lăng Tiêu không biểu lộ gì, trực giác nói cho tôi biết rằng hắn có bị thương.
“….Thật xin lỗi”. Tôi không biết nói gì. Những lời này Lăng Tiêu đã nói với tôi rất nhiều lần, rốt cục lại đến lượt tôi nói.
“Kiều Dương, anh không có ý định làm gì em hết…”. Lăng Tiêu nhìn tôi, ánh mắt có chút mờ ảo, điều này khiến tôi choáng váng, mỗi lần hắn dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi luôn thấy hoảng hốt. “Chẳng qua là anh thích em, chỉ có vậy thôi….”
“Tôi…”. Lại một lần nữa tôi nói không nên lời.
“Xin em, đừng né tránh anh lần nào nữa…”. Lăng Tiêu nói.
Trong nháy mắt những lời này được nói ra, tôi thấy có phần nào đó trong người mình đang âm thầm vỡ nát