Sáng hôm sau.
Cuối cùng thì trận chiến sinh tử cũng đã đến.
Sáng nay, Cố Hiểu Phàm được đưa tới bệnh viện, trước khi vào phòng phẫu thuật bác sĩ phải tiêm thuốc mê lên người của anh trước. Tất cả các dụng cụ phẫu thuật cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng.
"Hiểu Phàm, em cảm thấy trong người sao rồi? Có khó chịu không?"
Cố Hiểu Phàm còn chưa vào phòng phẫu thuật mà Cố Tinh Nhi đã lo lắng đến phát khóc rồi. Cố Tinh Nhi vừa nắm chặt tay anh vừa khóc.
"Xem chị kìa, lại khóc rồi. Em không sao đâu, sẽ không sao đâu."
Bệnh tình của anh lúc này chỉ có ba người Cố Tinh Nhi, Hàn Văn Triệt và Trương Hạo là biết rõ còn Cố lão chủ tịch thì mọi người vẫn đang giấu ông, vì nếu biết ông sẽ phải chịu một cú sốc vô cùng lớn.
Thuốc mê đã được chuẩn bị xong xuôi, lúc kim tiêm sắp sửa chĩa vào phía mình, Cố Hiểu Phàm đã cố hết sức nhớ lại toàn bộ những kí ức đẹp đẽ trước đây và cả bóng dáng của Hạ Yên Nhiên nữa. Sau mũi tiêm đó thôi, anh sẽ phải đối mặt với trận chiến sinh tử có thể sẽ không bao giờ tỉnh dậy.
Trước lúc thuốc mê ngấm vào cơ thể, anh đã nghĩ đến cô, anh đã nghĩ đến người con gái anh yêu. Nụ cười đó, dáng người đó thật đẹp, nó khiến anh mê mẩn không muốn rời xa.
Dường như thuốc đã bắt đầu ngấm, hai mắt của anh cũng đã mờ dần. Khi bắt đầu mất đi ý thức, hai mắt khép lại, anh đã để lại một dòng nước mắt chảy xuôi xuống dưới vành tai. Có lẽ trong phút chốc anh đã sợ mình sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Cố Hiểu Phàm lập tức được đưa vào phòng phẫu thuật, sau khi cánh cửa phòng đóng lại, Cố Tinh Nhi đã không chịu được mà òa lên khóc. Có thể đây là lần cuối cùng Tinh Nhi được gặp đứa em trai ngốc nghếch này của mình.
"Em sợ lắm, sợ Hiểu Phàm sẽ không vượt qua, em rất sợ…"
Hàn Văn Triệt ôm chặt lấy Cố Tinh Nhi, trên khóe mắt cậu ta cũng đã rưng rưng đẫm lệ. Không gian bên ngoài phòng phẫu thuật bỗng trở nên u ám, căng thẳng không khác gì bên trong.
Trong sự lo lắng, sợ hãi, đột nhiên Cố Tinh Nhi chợt nhớ tới Hạ Yên Nhiên. Trước đây là vì anh ngăn cản nên mới không có cơ hội nói mọi chuyện cho cô biết nhưng giờ anh đã vào phòng phẫu thuật rồi nếu còn không nói thì có thể mãi mãi cô sẽ không gặp lại anh nữa. Cố Tinh Nhi vội lau nước mắt, nói với Hàn Văn Triệt:
"Em phải nói chuyện này cho Yên Nhiên, em ấy vẫn chưa biết chuyện gì cả. Lỡ như đây là lần cuối cùng thì sao đây?"
"Tinh Nhi, Hiểu Phàm đã nói rồi, không được cho Yên Nhiên biết chuyện này."
"Không, em phải đi nói cho con bé, em phải làm vậy."
Nói rồi, Cố Tinh Nhi liền chạy đi. Chạy chưa được xa thì đột nhiên Cố lão chủ tịch xuất hiện, đi bên cạnh là Trương Hạo.
"Ông…ông nội?"
Bước chân của Cố Tinh Nhi chợt dừng lại, rõ ràng đã dặn là không được nói cho ông biết nhưng cuối cùng thì cũng không thể giấu được chuyện này.
"Hiểu Phàm đâu rồi, nó đang làm phẫu thuật sao?"
Cố lão chủ tịch bất ngờ hỏi Cố Tinh Nhi với giọng điệu vô cùng tức giận. Ông giận vì mấy đứa không nói cho ông biết bệnh tình của đứa cháu trai yêu quý, Cố lão chủ tịch vừa chống gậy vừa cố gắng hết sức để bước đến trước phòng phẫu thuật.
"Cố lão chủ tịch, ông ngồi xuống đây trước đi, ca phẫu thuật chắc sẽ thành công thôi."
"Tại sao lại là chắc sẽ? Phải là chắc chắn thành công, chẳng lẽ cậu không muốn cháu tôi tỉnh dậy."
"Cháu không có ý đó đâu chủ tịch, cháu..."
Cố lão chủ tịch ngồi xuống ghế chờ, nhìn gương mặt đăm chiêu của ông, Hàn Văn Triệt không dám nói thêm nữa. Bên trong phòng phẫu thuật đã căng thẳng, tốt nhất là bên ngoài nên cầu nguyện cho anh vượt qua ca phẫu thuật hơn là đôi co với nhau.
Hàn Văn Triệt lặng lẽ ngồi xuống, vừa quay đầu nhìn ra phía hành lang đã không thấy Cố Tinh Nhi đâu cả, chắc là lại chạy đi nói mọi chuyện cho Hạ Yên Nhiên biết. Đúng! Hạ Yên Nhiên cần phải biết chuyện này, cô chính là lá bùa hộ mệnh có thể giúp anh vượt qua cuộc đại chiến này.
Cố Tinh Nhi bắt taxi tới cửa hàng của Dương Tiểu Linh, lúc này Hạ Yên Nhiên vẫn chưa biết gì về bệnh tình của anh. Sau khi xuống xe, Cố Tinh Nhi hớt ha hớt hải chạy vào bên trong cửa hàng:
"Yên Nhiên, Hạ Yên Nhiên..."
Nghe thấy có ai đó gọi mình, cô bèn ngoái lại xem thử, hóa ra lại là Cố Tinh Nhi. Cô đặt đống quần áo đang treo dở trên giá xuống bàn, bước đến chỗ của Cố Tinh Nhi.
"Chị Tinh Nhi, chị tìm em sao?"
Nhìn thấy Yên Nhiên, Cố Tinh Nhi lại không kìm được nước mắt lại òa lên khóc. Cố Tinh Nhi bất ngờ ôm chầm lấy cô, nước mắt tèm lem, khóc nức nở:
"Yên Nhiên à, Hiểu Phàm... Hiểu Phàm nó…"
Cố Tinh Nhi nói hết mọi chuyện cho cô, sau khi biết anh bị ung thư và phải làm phẫu thuật, sắc mặt của Hạ Yên Nhiên cũng thay đổi. Thì ra đây là lý do để anh quyết định ly hôn với cô, anh giấu cô bệnh tình của mình cũng là để cô không phải lo lắng.
Ngay sau đó, Hạ Yên Nhiên đã lập tức chạy đến bệnh viện nơi mà anh đang làm phẫu thuật. Tại sao một kẻ độc đoán như anh lại vì cô mà kéo dài thời gian ung thư như vậy? Tại sao một người lạnh lùng như anh lại vì cô mà trở nên ngốc nghếch đến thế?
"Cố Hiểu Phàm, em không cho phép anh xảy ra chuyện gì cả."
Bệnh viện,
Đã qua nửa tiếng kể từ lúc cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại. Ở bên ngoài mọi người đều chung một sắc thái biểu cảm, ai cũng cầu nguyện cho ca phẫu thuật thành công.
Hạ Yên Nhiên vội vàng chạy vào bệnh viện, loay hoay tìm phòng phẫu thuật mà anh đang nằm. Vì quá lo lắng nên cô quên mất phải hỏi y tá chuyện này.
Một lát sau, cô đi qua hành lang chỗ mà Cố lão chủ tịch và Hàn Văn Triệt đang đứng, cô nhìn thấy họ thì đã đoán ra được anh đang ở đây. Hạ Yên Nhiên tức tốc chạy đến, mọi người nhìn thấy cô ai cũng suýt bật khóc.
"Yên Nhiên, cháu tới rồi đó à."
"Ông nội…"
Cố lão chủ tịch nhìn thấy cô bỗng vui hẳn. Ông đứng dậy, khẽ ôm lấy đứa cháu dâu mà ông quý hơn cả ruột thịt. Hạ Yên Nhiên lấy ông làm chỗ dựa để bật khóc:
"Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi vì đã đến muộn…"
"Không sao, không sao hết. Ông tin là nếu có cháu ở đây, thằng Hiểu Phàm sẽ vượt qua thôi."
Hạ Yên Nhiên nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật, cô thật sự muốn biết tình hình bên trong như thế nào. Bản thân không thể khiến nước mắt ngừng rơi, cô sợ đến lần cuối cùng được gặp anh cũng không có.
"Yên Nhiên, tôi có chuyện này muốn nói với cô."
Đột nhiên Hàn Văn Triệt lên tiếng nói với cô, cô xoay người đi theo Hàn Văn Triệt. Hai người bước xa phòng phẫu thuật một chút rồi dừng lại.
"Anh muốn nói chuyện gì với tôi sao?"
"Cố Hiểu Phàm muốn tôi đưa bức thư này cho cô, cậu ta nói lúc cậu ta làm phẫu thuật mới được đưa nó cho cô. Hạ Yên Nhiên, cầm lấy đi, bức thư này cậu ta viết cho cô đấy."
Hạ Yên Nhiên hai tay run run khi cầm lấy bức thư mà anh viết cho mình. Hàn Văn Triệt sau đó cũng trở lại trước phòng phẫu thuật để cho cô không gian riêng.
Bức thư được cô từ từ mở ra, nội dung trong đó khiến cô không ngừng rơi nước mắt:
/Hạ Yên Nhiên, anh biết nếu bây giờ nói lời xin lỗi em là đã quá muộn nhưng anh vẫn muốn xin lỗi. Anh thật sự có lỗi với ba em, có lỗi với em nên anh đã chấp nhận sự trừng phạt mà ông trời dành cho anh. Anh không cầu xin em tha thứ vì anh biết chuyện mình gây ra là không thể chấp nhận được. Yên Nhiên, nếu như ca phẫu thuật thành công, anh hứa sẽ quay trở lại tìm em và làm quen em lại từ đầu. Còn lỡ như…anh không tỉnh dậy, anh chỉ mong sao em có thể tìm được một người đàn ông tốt, yêu em nhiều hơn anh. Hạ Yên Nhiên, phải thật hạnh phúc đấy nhé! Anh yêu em…/
Cố Hiểu Phàm -
Hạ Yên Nhiên ngồi gục xuống đất, cô giữ chặt lấy bức thư, ôm mặt khóc nức nở. Hàn Văn Triệt có ngoái đầu nhìn cô, giọt nước mắt kìm nén lâu như vậy cuối cùng cũng rơi xuống.
"Cố Hiểu Phàm, nếu anh không tỉnh dậy, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh cho nên nhất định anh phải sống, nhất định phải sống…"