Biệt thự Cố Gia,
Cố Tinh Nhi đang ngồi ở sofa ngoài phòng khách, hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay.
Dường như cô ấy đang chờ đợi một điều gì đó.
Đúng lúc ấy, Hàn Văn Triệt xuất hiện ở cửa chính biệt thự, nhìn là biết anh chàng đến thăm vợ sắp cưới của mình.
Tuy nhiên khi bước vào trong, Cố Tinh Nhi lại chẳng hề để ý đến Hàn Văn Triệt.
"Haizzz, cô ấy đang chờ điện thoại của tên nào đó còn quan trọng hơn cả mình sao?"
Hàn Văn Triệt thở dài, lững thững bước đến phía đằng sau lưng của Cố Tinh Nhi.
Cậu ta cúi thấp người xuống, nheo hai con mắt tò mò nhìn chiếc điện thoại trên tay Tinh Nhi.
"Lệnh truy nã Nhan Điềm...!"
Thì ra là Cố Tinh Nhi đang đọc các bài viết về Nhan Điềm - kẻ đang bị cảnh sát truy nã vì tội cố ý giết người rồi bỏ trốn.
Vì đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc văng vẳng ngay bên tai nên Cố Tinh Nhi suýt chút nữa thì rớt tim ra ngoài.
"Trời ạ, có biết là làm người ta suýt chết không, đồ ngốc?"
Cố Tinh Nhi vung tay gõ vào đầu của Hàn Văn Triệt một cái rõ đau, ngay lập tức cậu ta liền tỏ vẻ đáng thương, hai mắt rưng rưng nhìn cô gái ưa bạo lực trước mắt.
"Chị dám đánh chồng tương lai của mình sao? Chị có biết làm như thế là tổn thương đến trái tim em không?"
Cố Tinh Nhi cảm thấy hơi có lỗi vì dùng lực hơi mạnh.
Biết là mình hơi quá nên Cố Tinh Nhi đã chủ động xoa đầu Hàn Văn Triệt, ngỏ ý muốn xin lỗi.
"Xin lỗi, được chưa?"
Sự tham lam lại bắt đầu bùng lên trong lòng của Hàn Văn Triệt, thứ cậu ta muốn không đơn giản là cái xoa đầu và lời xin lỗi ấy nữa.
Hàn Văn Triệt bỗng dưng trèo lên ghế, chủ động ngồi sát lại gần Cố Tinh Nhi.
Cậu ta ghé vào tai chị ấy, khẽ thì thầm:
"Chị đừng xin lỗi bằng lời nói, xin lỗi bằng cơ thể đi."
Nghe tới đây, Cố Tinh Nhi đỏ hết cả mặt, nổi cả da gà vì cảm thấy ngại ngùng.
Hàn Văn Triệt thì được nước lấn tới, nắm chặt hai tay của Cố Tinh Nhi đè xuống dưới ghế sofa.
"Hàn Văn Triệt, cậu làm cái trò gì thế hả?"
"Cố Tinh Nhi, cũng đến lúc chúng ta thay đổi cách xưng hô rồi đấy."
"Cái…cái gì?"
"Cố Tinh Nhi, anh yêu em…"
"S…sao….? Ưm…"
Còn chưa kịp phản ứng lại thì Cố Tinh Nhi đã bị Hàn Văn Triệt khóa môi.
Hai người hôn nhau ngay tại phòng khách của biệt thự Cố Gia, đúng là gan to hơn cả trời.
Điều gì đến thì cũng sẽ đến, Cố lão chủ tịch từ trên lầu bước xuống thì vô tình nhìn thấy cảnh tình cảm ngay trước mắt.
Cố Tinh Nhi và Hàn Văn Triệt vẫn say sưa trong nụ hôn lãng mạn ấy mà không biết có một người vẫn đang theo dõi từng hành động của hai người họ.
Cố lão chủ tịch thở dài, gõ nhẹ chiếc gậy ba toong xuống dưới nền nhà và vờ ho lên tiếng:
"Khụ…khụ…e hèm…"
Tuy nhiên Hàn Văn Triệt vẫn tiếp tục hôn Cố Tinh Nhi, thậm chí nụ hôn còn mạnh bạo hơn lần đầu.
Sự xuất hiện của Cố lão chủ tịch bỗng trở thành vô hình trong khoảng không gian ngọt ngào của hai người họ.
Bản thân là ông nội nhưng lại bị đối xử như người vô hình.
Cố lão chủ tịch tức giận, ông cầm gậy ba toong vung thật mạnh vào mông của Hàn Văn Triệt.
"Á ui, đau quá!"
"Ông…ông nội?" Cố Tinh Nhi vội vã ngồi dậy.
Hàn Văn Triệt nghe thấy hai từ "ông nội" là mặt tái như đít nhái, cậu ta nghĩ mình sắp chết đến nơi rồi vì để ông bắt gặp cảnh tượng như thế này trong biệt thự nhà mình.
"Hai đứa coi đây là chốn không người sao? Đây là biệt thự của ta, ai cho hai đứa dám làm cái chuyện đó ngay tại phòng khách hả?"
Cố lão chủ tịch chỉ gậy vào mặt Hàn Văn Triệt trong khi đang mắng cả hai đứa.
Hàn Văn Triệt sợ quá nhưng vẫn nhẹ nhàng đẩy chiếc gậy của ông nội sang hướng khác.
"Ông…ông nội, bọn con không biết là ông đang ở đây."
"Hơ hơ, hay nhỉ? Hai đứa còn không mau cút ra khỏi đây, hay là để ta quật cho mỗi đứa một trận mới chịu đi?"
"Dạ không.
Bọn con đi liền đây."
Hàn Văn Triệt bế bổng Cố Tinh Nhi lên tay rồi chạy phắn ra ngoài biệt thự.
Cố Tinh Nhi xấu hổ vì vừa bị ông nhìn thấy khi đang hôn giờ lại bị ông chứng kiến cái cảnh bị ẵm đi, thật xấu hổ quá mà.
"Hàn Văn Triệt, mau thả em xuống!"
"Anh không thả đâu, chúng ta tới nhà anh đi."
"Đồ ngốc, em phải ở nhà với ông nội."
"Ông đã đuổi chúng ta đi rồi còn gì, em quay lại sẽ bị ông đánh đấy biết không?"
Hàn Văn Triệt bế Cố Tinh Nhi ra ngoài xe rồi ngay lập tức phóng xe đi.
Tại sao cũng là cháu, mà một đứa thì không có được thứ tình yêu trọn vẹn còn một đứa thì lại quá trọn vẹn?
…
Tối hôm ấy,
Hạ Yên Nhiên được xuất viện và trở về nhà.
Sau khi bước xuống xe, thứ đập vào mắt cô ngay chính là căn biệt thự Hanarix rộng lớn này.
Cô đã sống ở đây lâu như vậy cũng có một cảm giác quen thuộc, nếu sau này cô rời khỏi nó liệu cô có thể cảm thấy thoải mái không?
"Yên Nhiên, em đang nghĩ gì thế?"
Thấy cô tự nhiên thẫn thờ nhìn căn biệt thự, Cố Hiểu Phàm cảm thấy lạ nên mới hỏi.
Anh đang tự xách vali và đồ đạc của cô trên tay mà không cần đến người hầu.
"Không có gì."
Đúng lúc đó quản gia Nam chạy ra, vốn định giúp anh xách đồ nhưng anh lại lắc đầu.
"Đồ của vợ tôi cứ để tôi xách."
Hạ Yên Nhiên có hơi bất ngờ, quản gia Nam cũng vậy.
Đây là lần đầu tiên anh gọi cô một tiếng "vợ" nghe thân thương đến thế.
Nói rồi, anh đến bên cạnh cô bỗng mỉm cười:
"Chúng ta vào nhà thôi."
Mấy ngày nay anh đều hành động kì quặc nên cô có chút không quen.
Nếu anh vẫn hành xử như Cố Hiểu Phàm trước đây, ngó lơ cô mỗi lần anh đi làm về, cố tình không quan tâm đến những chuyện như: cô đang ở đâu, làm gì, với ai thì tốt hơn nhiều.
Bởi cô đã quá quen với một Cố Hiểu Phàm vô tâm vô tình.
Sau bữa tối, cô đem một tờ giấy đến trước cửa phòng của anh.
Lúc đầu cô gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời, cửa phòng lại không khóa nên cô đã tự ý mở cửa và bước vào.
"Cố Hiểu Phàm? Anh ấy không có trong này sao?"
Cô bước vào trong nhưng không thấy ai, cô tính để Đơn Xin Nghỉ Việc ở trên mặt giường của anh rồi ra ngoài.
Cô đã quyết định nghỉ việc, cô không muốn chịu thêm mệt mỏi ở KJB nữa.
Đúng lúc đó, đột nhiên có cánh tay ôm chặt lấy cô từ phía sau, Cố Hiểu Phàm bước ra từ nhà tắm, trên người của anh vẫn còn hơi ấm của nước.
Hạ Yên Nhiên khẽ giật mình nhưng rồi cũng được trấn an bởi câu nói của anh:
"Em tìm tôi sao?"
"Tôi đến để đưa anh đơn xin nghỉ việc, tôi muốn nghỉ làm ở KJB."
Cố Hiểu Phàm bất ngờ, anh buông cô ra rồi nhặt tờ giấy ở trên mặt giường của mình lên đọc qua.
"Em…muốn nghỉ việc?"
"Phải.
Cố Hiểu Phàm, anh đã thắng rồi đấy.
Không phải anh muốn tôi phải tự xin nghỉ việc sao? Bây giờ tôi đã nộp đơn rồi, phiền anh phê duyệt và để tôi được yên ổn."
Hạ Yên Nhiên định quay đầu bước đi nhưng lại bị anh kéo lại hất ngã xuống giường.
Nhanh chóng, anh dùng cơ thể to lớn của mình để ép cô nằm dưới thân anh.
"Cố Hiểu Phàm, anh mau buông tôi ra.
Ưm…"
Anh bất ngờ cưỡng hôn cô, mỗi khi chạm vào đôi môi của cô là anh lại không kiểm soát được hành vi của mình.
Ban đầu thì còn rất nhẹ nhàng nhưng về sau lưỡi của anh bắt đầu di chuyển, nó tiến vào sâu trong khoang miệng của cô liên tục khuấy đảo.
Âm thanh kích thích phát ra lúc đó khiến cô xấu hổ.
Hạ Yên Nhiên không thể cử động thậm chí cô còn thấy khó khăn trong việc hít thở.
"Ưm…ưm…"
Kết quả sau một nụ hôn kiểu Pháp là cơn thở dốc và một sợi chỉ bạc kéo dài.
Hạ Yên Nhiên đẩy anh ra và đứng dậy.
Cô không cho phép anh động vào người mình lần nữa.
Nhưng anh không để tâm đến lời cảnh cáo của cô, anh lại ôm chặt lấy cô từ phía sau và nói:
"Đêm nay cho tôi ngủ cùng em được không? Tôi hứa sẽ không làm gì em hết, chỉ ôm em ngủ thôi, có được không?"