Vị Đắng Của Đường Mật

Chương 46: 46: Âm Mưu




"Nhưng trước mắt là không để cho con nhỏ chết tiệt Lăng Chi Nguyệt được yên thân". Lăng Chi Ninh thầm ghi hận nói.

Tối hôm sau, như lời Lăng Chi Ninh nói với Vĩ Quân ở khách sạn Parkson, cô tới quán bar TadiO ngồi uống rượu để chờ Vĩ Quân đến.

7giờ trôi qua trong vô nghĩa, Lăng Chi Ninh một mình nhấm nháp hết nửa chai rượu Whiskey mà bóng dáng Phương Vĩ Quân không thấy.

Có lẽ nào, Phương Vĩ Quân không tới cô lại phí công ngồi chờ, cô không tin Phương Vĩ Quân tặng miễn phí chiếc thẻ quyền lực này cho cô.

Lúc này ở Phương Duệ, Hải Đồng chuẩn bị xe cho Vĩ Quân đến gặp một người rất quan trọng, chủ nhân dự án mà Phương Duệ đang hướng tới. Bên trong nhà hàng WMD, Hải Đồng đặt trước một không gian thanh lịch để Vĩ Quân cùng họ dùng bữa tối. Khi Vĩ Quân vào chỗ ngồi không lâu thì có một người phụ nữ trung niên vô cùng xinh đẹp quý phái bước vào cùng với mấy người trợ lý thân cận của mình. Vĩ Quân vội vàng đứng lên chào nhưng khi ngước mắt lên thì đầy kinh ngạc, anh không ngờ vị chủ nhân đối tác bí ẩn này lại chính là mẹ ruột của anh.

Kể từ lúc ba anh mất, bà bỏ đi suốt ngần ấy năm qua bà chưa bao giờ liên lạc hỏi thăm anh một lần. Trong thâm tâm anh dường như cũng không còn tồn tại cảm giác có mẹ, có lẽ thời gian đã khỏa lấp đi thói quen đó anh cũng đã quên rồi.

Khoảnh khắc gặp lại này anh nên vui mừng hay oán hận bà đây? Trong lòng anh lại một lần nữa bị những tổn thương này sốc nỗi, vết thương xưa tưởng chừng đã lành nhưng thực sự nó vẫn làm anh đau.

Ánh mắt bà nhìn anh dửng dưng như lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng anh gây thương tích.

- Chào cậu, lâu rồi không gặp.

Anh chợt nhếch mép cười lạnh một cái, vì anh hiểu được cảm xúc của bà dành cho anh sau bao nhiêu năm dài không gặp là thế này. Nói đáng ra là một người xa lạ không hơn không kém, tư thái anh cũng tỏ ra thản nhiên không có cảm xúc gì khác.

- Chào bà...

Hai người ngồi xuống, nhân viên của nhà hàng đi tới đưa cho bà một menu để gọi món. Bà lướt xem một chút rồi chỉ mấy món trong menu, nhân viên gật đầu đã hiểu rồi lui người. Rất nhanh, bên phía nhà hàng nhân viên đã mang thức ăn tới dọn ra bàn, khi nhân viên lui vào hết không gian chỉ còn hai người và những trợ lý thân cận. Vĩ Quân lướt sơ những món trên bàn bà đã gọi thầm buồn cười chua chát, bên bàn bà vẫn thản nhiên dùng bữa.

Một lúc sau, bà mới để mắt cất giọng hỏi.

- Sao cậu không ăn, hay là những món tôi gọi không hợp với cậu?

Đứng bên cạnh Hải Đồng vừa định nói gì đó thì Vĩ Quân liền giơ tay ngăn lại, rồi cầm đũa lên. Hải Đồng nhìn Phương tổng cậu chuẩn bị ăn những món trên bàn mà cậu phải kìm lòng ngăn cản, bởi đều là những món làm cho Vĩ Quân bị dị ứng.

Vĩ Quân gắp một miếng cá bỏ vào trong miệng, đây là giây phút anh cảm giác như ăn một củ hành tây mùi vị cay nồng lên tận khóe mắt lẫn hốc mũi khó kìm nỗi những giọt nước dâng lên.

Sau bữa ăn, và cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con chỉ có công việc ra thì chẳng một lời thân thiết hỏi han. Vì có công việc khác, nên không thể ở lại đây lâu bà cùng trợ lý đi trước.

Sau khi nhìn bóng dáng bà rời khỏi, Phương Vĩ Quân vẫn cố định trên ghế khuôn mặt đầy trầm tư lặng lẽ. Hải Đồng thừa hiểu cảm giác hiện giờ của Vĩ Quân khi bất ngờ gặp lại Phương phu nhân, Hải Đồng lo lắng nên khẽ hỏi.

- Phương tổng, anh vẫn ổn chứ?

Vĩ Quân nhắm nghiền đôi mắt để người khác không biết anh rơi lệ, bàn tay cũng nắm chặt nổi cả gân để cố ghìm đi những cơn ngứa ngáy châm chích trên da. Hải Đồng vừa định đưa tay ra an ủi Vĩ Quân, thì Vĩ Quân đã bật dậy rời khỏi ghế.

Một mạch lao chân tới phòng vệ sinh, khóa trái cửa để không người nào khác làm phiền. Tiếng vòi nước xòe xẹt vang lên, cũng là lúc đôi mắt người đàn ông không giữ được dòng lệ cương nghị, do kìm nén khá lâu nên nơi hóc mắt Vĩ Quân rất đỏ. Trên da anh bắt đầu hiện lên những vết mẫn đỏ chi chít, cảm giác khó chịu hiện giờ không bằng cảm giác khó chịu ở trong lòng.

Anh không nên mềm yếu cũng không nên hy vọng ở bà dành cho anh một chút tình thương. Bà vẫn luôn cho anh là người đã hại chết ba mình, trong thâm tâm bà còn rất oán hận anh. Bà chưa một lần hiểu cho anh, suốt bao nhiêu năm qua anh vẫn luôn bài xích chính mình.

Tại sao anh không có quyền được sống đơn thuần như bao nhiêu đứa trẻ khác, không được bà khoan dung với những sai lầm của mình. Sinh ra anh nhưng chưa bao giờ bà biết anh dị ứng với thứ gì, thích gì, càng nghĩ Vĩ Quân càng khiến nỗi đau mình đau hơn gấp bội. Dù lạnh lùng mạnh mẽ đến bao nhiêu có lúc anh cũng phải gục ngã trước vận mệnh, nước mắt anh rơi nhoài trên khuôn mặt. Phải chăng anh vẫn luôn trông mong điều gì đó ở bà, nhưng cuối cùng chỉ là sự tuyệt vọng.

Mãi rất lâu Vĩ Quân mới có thể bình tĩnh trở lại, lúc này Hải Đồng chạy vào tìm anh vì lo lắng.

"Cạch...cạch....

Hải Đồng đứng bên ngoài gõ cửa phòng vệ sinh, cất giọng hỏi.

- Phương tổng, anh không sao chứ?

Dứt câu nói, cánh cửa vệ sinh bỗng toạt ra Vĩ Quân đứng trước mặt Hải Đồng với dáng vẻ điềm nhiên nhưng đầy những vết mẫn đỏ. Hải Đồng lập tức đưa anh tới một căn phòng chắn gió, lúc nào cậu cũng luôn mang theo thuốc dị ứng của Vĩ Quân trong người để cần khi dùng đến.

Uống thuốc xong Vĩ Quân ngồi nghỉ chưa lâu thì chiếc điện thoại anh vang lên tiếng chuông tin nhắn. Vĩ Quân từ tốn nhấn xem thì ra là của Lăng Chi Ninh nhắn để nhắc nhở anh về chuyện chiếc thẻ đen, chuyện tối nay đủ khiến anh mệt mỏi giờ lại tới một Lăng Chi Ninh rắc rối. Nếu như cô ta không nhắc anh cũng quên hẳn luôn cuộc hẹn tối nay, thở dài thật khẽ Vĩ Quân cùng Hải Đồng tới quán bar TadiO.

Khi tới quán, Vĩ Quân cho Hải Đồng về trước vì anh không muốn cậu ta nhìn thấy rồi bép xép không đúng sự thật dễ sinh ra hiểu lầm. Bước vào trong anh đã nhìn thấy Lăng Chi Ninh bên quầy rượu, tiến tới chỗ cô Vĩ Quân ngồi xuống.

Nhìn thấy được bóng dáng người cô đang trông chờ, Lăng Chi Ninh vương ra một nụ cười ý niệm.

- Cuối cùng em cũng đợi được Phương tổng đến rồi.

- Chiếc thẻ đâu? Vĩ Quân liếc mắt thật tẻ nhạt hỏi.

- Anh gấp gáp gì chứ? Uống với em một ly trước đã.

Lăng Chi Ninh đưa tay rót rượu ra ly rồi đẩy về phía Vĩ Quân nhướn mày một cái mời anh. Anh thật sự không có hứng thú ngồi uống rượu với cô trong khi tâm trạng anh không được tốt. Nhưng vì anh đã hứa sẽ tìm lại chiếc thẻ này cho Chi Nguyệt nên đành nhẫn nhịn uống một ly. Bản thân đã bị dị ứng rất mệt vả lại trước đó anh còn uống thuốc nên cơ thể anh không chịu nổi vài ly rượu Whiskey.

Chỉ có vài ly anh đã thấy đầu mình choáng váng thậm chí còn rất buồn ngủ, biết mình bị tác dụng phụ của thuốc gây ảnh hưởng nên Vĩ Quân ghìm chế cơ thể, nhanh chóng lấy lại chiếc thẻ trước khi anh gục tại đây.

- Cô cũng nên biết điều trả lại cho tôi trước khi tôi còn nhẹ nhàng được với cô.

Lăng Chi Ninh không những không lo sợ còn cười với Vĩ Quân.

- Được rồi, anh có cần tỏ ra căng thẳng với em vậy không?

Nói xong Lăng Chi Ninh móc trong túi xách ra chiếc thẻ đen đưa cho anh, Vĩ Quân cầm lấy vừa đứng dậy đi anh thấy đầu mình chao đảo, mắt cũng hoa luôn. Vĩ Quân bất giác đưa tay đỡ chán, lắc đầu lấy lại tỉnh táo nhưng càng lúc anh càng cảm nhận một đám mây to bỗng bao trùm nơi đây, không để Vĩ Quân ngã xuống Lăng Chi Ninh nhanh chân đứng ra đỡ lấy anh.

Trước khi tới quán bar, Lăng Chi Ninh đã đặt sẵn một phòng, tức nhiên cô sẽ đưa Vĩ Quân vào trong phòng đó. Người đàn ông không còn ý thức đủ nhận biết đây là đâu và đang ở cùng với ai nên dễ dàng bị Lăng Chi Ninh thao túng. Cực nhọc lắm cô mới đỡ được Vĩ Quân vào trong phòng, phải nói rất mất sức. Vì anh quá nặng nên khi đỡ anh xuống giường kéo theo luôn cả cô cùng ngã xuống, Chi Ninh nằm lọt thổm trên người Vĩ Quân.

Phải công nhận con người này khi bất tỉnh nhân sự rồi vẫn rất thu hút đẹp trai như vậy. Trước mắt cô là người đàn ông trước giờ cô vẫn luôn muốn có, bây giờ sắp có ở trong tay Chi Ninh không khỏi thích thú nở nụ cười ủy mị.

Bàn tay cô vuốt ve trên bờ ngực Vĩ Quân, mùi hương nam tính anh như ngọn lửa đốt cháy con người cô, đầy phấn khích. Cô chủ động mở từng chiếc cúc áo trên người anh, lộ ra phần da thịt lực điền khiến Chi Ninh rạo rực hôn lên đấy nhầm giải tỏa dục tính của mình.

Cơ thể Vĩ Quân đang nóng rực như thêu nhưng khi cảm nhận được nụ hôn của Lăng Chi Ninh phủ xuống anh dường như tê buốt cả con người, chết tiệt nó làm anh thật sự dễ chịu trong lúc này. Có một thứ gì đấy kích thích toàn bộ huyết mạch anh, khống chế mọi cảm xúc lẫn cơ thể nóng bức. Từ sâu trong tâm tưởng, Vĩ Quân mơ màng cứ ngỡ là Lăng Chi Nguyệt đang ở bên cạnh mình. Anh cố nhìn cho thật rõ, khuôn mặt phía trên vẫn cứ mờ mờ ảo ảo khiến anh không phân biệt rõ ràng.

- Vĩ Quân, em giúp anh cởi áo ra nhé.

Giọng nói truyền đến bên tai, ẩn hiện ra khuôn mặt dịu dàng của Chi Nguyệt, Vĩ Quân cong môi cười thật đẹp với cô, nhanh chóng dùng hết tinh lực còn lại lật cô qua một bên lao xuống hôn cô. Chi Ninh đắm đuối màn hôn điêu luyện của anh, vòng tay qua cổ người đàn ông phía trên phối hợp chiếc lưỡi ăn ý. Chi Ninh đưa tay giúp Vĩ Quân cởi chiếc áo ra khỏi người, Vĩ Quân gấp gáp tiếp tay quẳng nó qua một bên, đưa môi trườn xuống hôn cổ hôn bả vai lả lướt khiến Chi Ninh tê mê ngưỡng người lên theo Vĩ Quân.

Nhưng khi Vĩ Quân chuẩn bị lột đồ Chi Ninh thì mùi hương xa lạ cô làm Vĩ Quân sực tỉnh trí, lắc đầu nhìn lại khuôn mặt này một lần nữa. Hiện ra trong đôi đồng tử anh không phải Chi Nguyệt Vĩ Quân lập tức ngã xuống bên giường rời khỏi người Chi Ninh.

Nhận biết bản thân mình có gì đó khác lạ anh cố bước chân xuống giường nhưng chẳng còn xác định được phương hướng mọi thứ cứ như đảo lộn xoay quanh người anh, cuối cùng mệt quá không trụ nổi Vĩ Quân ngất xuống giường.

Ngay lúc thời điểm đó Chi Nguyệt ở nhà vì lo lắng cho Vĩ Quân đã muộn mà anh vẫn chưa về nên mới gọi điện thoại cho anh, tiếng chuông rung lên Lăng Chi Ninh nhìn thấy số Chi Nguyệt cô liền nổi cơn phẫn uất nghiến răng đai lợi không kìm được.

"Để xem mày tin tưởng vào Phương Vĩ Quân nổi nữa không?"

Cô nhấn nút nghe nhưng không nói gì rồi cố tình lên giọng, điệu bộ như mình và Phương Vĩ Quân đang lâm trận.

"Aaa..um....Vĩ Quân, em thích quá!

"Nữa đi anh.....ưmm.....mạnh lên, anh thật tuyệt vời!"...

Bên kia Chi Nguyệt nhận rõ tính hiệu điện thoại nên có thể nghe được những gì bên ngoài truyền vào, giây phút đầu cô không thể hiểu nhưng giây sau Chi Nguyệt hiểu âm thanh này là như thế nào? Dường như giọng nói này rất quen thuộc là của chị Lăng Chi Ninh.

Lăng Chi Nguyệt vội vàng tắt máy, bên kia Lăng Chi Ninh đắc ý cười thật khoái chí.

Chẳng rõ vì tay chân không còn sức lực hay vì cơ thể không khỏe mà Chi Nguyệt rơi cả điện thoại xuống sàn nhà. Cô cảm giác lúc này như có thứ gì đó thúc vào tim cô cực mạnh mà chẳng thể nào thở nổi, cả không gian cũng trở nên xám xịt trong mắt cô. Do đâu hai hàng nước cứ ầng ậng rơi ra ngoài, trông khi Chi Nguyệt không hề muốn như vậy.

Mình phải tin Vĩ Quân!

Chi Nguyệt lau nhanh nước mắt, chấn tỉnh lại cảm xúc trong lòng nhưng những âm thanh ái muội ấy cứ liên tục rắc vào tai cô không ngừng, như một loại cực hình đày đọa tâm trí cô.