Vị Đắng Của Đường Mật

Chương 42: 42: Tìm Lại Người Thân Cho Chi Nguyệt




Ở một nơi khác tại chung cư Phúc Hoa.

Nhân lúc Vĩ Quân chưa thức, Chi Nguyệt dậy chuẩn bị bữa sáng cho Vĩ Quân. Làm xong cô ngồi thừ ra nghĩ tới phải mở lời thế nào với Vĩ Quân về chuyện cái thẻ bị mất.

Cô còn tưởng tượng đến vẻ mặt tức giận của Vĩ Quân khi biết cái thẻ - thứ quý giá đã bị cô làm mất, Vĩ Quân liệu còn tin tưởng nổi cô?

Trong lúc đầu óc suy nghĩ linh tinh, tai cô chợt nghe thấy tiếng mèo "Meo..meo", dường như là bên ngoài cửa. Chi Nguyệt vội đứng dậy tới cửa nhà mở ra xem thử, cô không biết bé mèo này từ đâu tới đây hình như nó là một bé mèo bị chủ bỏ rơi trông rất tội nghiệp.

Chi Nguyệt liền bế nó lên mang nó vào nhà, nhưng cô nào biết Phương Vĩ Quân rất kỵ với mèo. Ngồi trên ghế sofa, Chi Nguyệt vuốt ve lông của nó, bất chợt Vĩ Quân bước ra.

Nhìn thấy Vĩ Quân, Chi Nguyệt liền gọi.

- Vĩ Quân, anh lại đây xem.

- Chuyện gì thế?

Vừa nói Vĩ Quân cũng vừa đi tới chỗ Chi Nguyệt, cô liền đưa bé mèo lên cho anh xem. Không ngờ Phương Vĩ Quân lập tức phản ứng rất mạnh, một bước nhảy xổm lên trên ghế sofa hoang mang.

- Em nhặt nó ở đâu ra thế? Vứt đi.

- Hửm? Anh sợ mèo sao?

Thật sự lúc này, nếu như người mang con mèo vào nhà không phải là Chi Nguyệt, mà một người khác thì có lẽ giây phút này kẻ đó đã bị Phương Vĩ Quân tống ra khỏi cửa rồi. Mặc dù sợ, trong lòng khó chịu không thích Chi Nguyệt tự ý mang mèo vào nhà nhưng anh vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng với cô.

- Em tốt nhất là nên vứt nó ra ngoài, nó rất nguy hiểm.

- Nó dễ thương mà...

Chi Nguyệt vừa nói xong, khuôn mặt ai kia giận đến tối đen, có vẻ phải ghìm chế dữ lắm mới không phát tiết cơn giận với cô.

Dáng vẻ hiện giờ của anh vừa tức giận lại cố gắng điềm đạm vừa sợ nhưng không muốn để Chi Nguyệt biết trông rất buồn cười, Chi Nguyệt đành bỏ bé mèo vào trong túi xách rồi để nó qua một góc. Nếu không con mèo sẽ bị anh dọa đến ngất đi.

- Được rồi, nó đã ở yên trong đấy chắc là không bị anh dọa cho sợ nữa. Xuống ăn sáng thôi.

Người bên ghế giận muốn bốc hỏa, vậy mà cô còn buông giọng như thể trêu anh.

Ngồi vào bàn ăn, Vĩ Quân bày bộ dạng trẻ con với cô.

- Đút anh đi.

- Sao lại đút chứ?

- Con mèo vừa rồi của em đã làm tổn hại đến long thể của anh rồi.

Lắm lúc Phương Vĩ Quân lại rất nũng nịu trẻ con như vậy, Chi Nguyệt cười dịu dàng một cái rồi cầm muỗng lên đút cháo vào miệng của anh. Vĩ Quân từ tốn ăn, không quên một nụ hôn trên má cô như quà tặng kèm.

Chi Nguyệt hững mặt nhìn anh, Vĩ Quân lập tức ban phát cho cô nụ cười ôn nhu tỏa nắng mà không phải ai cũng được nhận. Một lúc sau Vĩ Quân đang ăn ngon miệng chợt nhớ tới một chuyện, nơi đáy mắt anh thoáng buồn.

- Sao vậy? Anh có chuyện gì không vui sao? Chi Nguyệt nhìn anh quan tâm hỏi.

Vĩ Quân im lặng hồi lâu dường như anh không muốn nói chỉ sợ khiến Chi Nguyệt buồn.

- Có chuyện gì không vui anh cứ nói ra, để mãi trong lòng nó sẽ biến thành một tản đá to.

Suy nghĩ mãi Vĩ Quân mới quyết định nói cho cô biết, chuyện anh biết cô chỉ là đứa con bên ngoài được ba cô mang về từ nhỏ, chuyện thông tin liên quan đến mẹ ruột của cô mà anh đang cho Hải Đồng điều tra. Chi Nguyệt một chút sững sờ nhưng không mang tính trách hờn anh, cô chỉ thấy nghẹn nấc cỏi lòng khi biết mẹ mình có thể đã qua đời. Ngay lúc này Vĩ Quân ôm Chi Nguyệt vào lòng, bàn tay anh xoa xoa tóc cô như một cách yêu thương, làm chỗ dựa vững chắc cho người con gái anh yêu.

- Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, mỗi khi em cảm thấy hụt hẫng buồn tủi nhất, ngoảnh lại và hãy nhớ anh luôn đứng bên cạnh em. Sẵn sàng đưa bờ vai ra cho e dựa vào, bàn tay này chắc chắn sẽ có anh luôn nắm chặt.

Chi Nguyệt nghẹn ngào trên lòng anh, ít ra trong lúc cô cảm thấy chới với đau thương nhất của nỗi đau, vẫn còn có Vĩ Quân bên cạnh. Suốt bao nhiêu năm tháng qua, hy vọng lớn nhất của cô được gặp lại mẹ, nhưng có lẽ hôm nay hy vọng này đã hóa thành một vết cắt dài hằn sâu trong lòng cô.

Mãi một lúc sau Chi Nguyệt mới bình tĩnh một chút, rời khỏi người anh cô lau vội đi nước mắt.

Nhìn anh, thật ra cô cũng có chuyện muốn nói.

- Vĩ Quân...!?

- Hửm...

Vĩ Quân nhướn mày một chút trông ý lắng nghe lời cô định nói. Cô không thể giấu anh chuyện mình làm mất cái thẻ, dù Vĩ Quân giận dữ thế nào cô cũng phải nói.

- Em....em đã làm mất cái thẻ anh đưa....

Vĩ Quân lập tức nghiêng đầu sựng mặt một chút, Chi Nguyệt gấp gáp buông còn sợ anh sẽ hùm hồ nỗi giận.

- Em đã tìm rất lâu.....

Vĩ Quân không đợi nghe Chi Nguyệt nói hết đã vội chen vào.

- Cho nên em mới quay lại nơi đó dầm mưa tìm cái thẻ còn gặp phải lão già biến thái đó.

Đúng là Vĩ Quân thông minh hơn người chưa nói đã đoán ra được câu chuyện, Chi Nguyệt dáng vẻ biết lỗi gật gật đầu. Rồi Chi Nguyệt nghe tiếng khì dài của Vĩ Quân bật ra, khiến Chi Nguyệt cúi đầu sợ sệt. Bỗng dưng ngón tay Vĩ Quân nâng chiếc cằm thanh thoát cô lên, còn búng lên trán cô một cái nhắc nhở.

- Từ đây về sau không được xem thường bản thân mình như vậy nữa, mất thẻ anh sẽ cho người tìm lại, nếu mất em sẽ không có một Lăng Chi Nguyệt ngốc nghếch nào thứ hai để anh tìm, em hiểu chưa?

Những lời nói này như một loại kích thích, thôi miên thính giác làm con người ta lâng lâng rúng động, nhân cơ hội Chi Nguyệt còn để tâm rúng động, Vĩ Quân chiếm lĩnh môi cô bằng một nụ hôn nồng nàn.

Sau khi Vĩ Quân ăn sáng xong anh tươm tất quần áo rồi tới Phương Duệ.

Nhớ ra bé mèo, Chi Nguyệt liền gọi điện thoại cho Quế Lâm cầu cứu. Để bé mèo ở lại nuôi chắc là cô không yên thân với Vĩ Quân.

Lúc này Quế Lâm ở trên xe của Thẩm Thiên, anh đích thân lái xe đưa cô về, còn chẳng phải áy náy với cô chuyện tối qua.

- Chi Nguyệt, có chuyện gì?

Nghe Chi Nguyệt nói, Quế Lâm vội nhìn qua người đàn ông đang lái xe, anh cũng ngẩn mặt không hiểu ánh mắt của Quế Lâm nhìn mình.

Hai mươi phút sau, ba người ngồi chung bàn ở quán thức ăn nhanh KFC. Thẩm Thiên gặp Chi Nguyệt anh không còn tự nhiên như ngày trước nữa, chào cô bằng nụ cười gượng gạo, có lẽ trong thâm tâm anh vẫn chưa nguôi ngoai chuyện tình yêu với Chi Nguyệt. Có thể nói anh còn vương vấn rất nhiều nhất thời không dễ dàng nói quên là quên được.

- Có chuyện gì gọi mình tới đây gấp vậy? Quế Lâm sốt sắng nói.

Chi Nguyệt liền mở túi xách mang ra một bé mèo nhỏ.

Quế Lâm tỏ ngạc nhiên ra mặt.

- Là một con mèo ư? Ở đâu ra thế?

Quế Lâm liền đưa tay bế nó nựng nịu một cách thích thú "Nó thật dễ cưng", Chi Nguyệt mới nói.

- Sáng nay mình nhìn thấy nó ngoài cửa chắc là bị chủ nhân bỏ rơi, đáng tiếc mình không thể nuôi nó được.

Chi Nguyệt nói tới đây, Thẩm Thiên ngồi nghe thầm đoán được mọi chuyện. Chi Nguyệt hiện đang ở chỗ Vĩ Quân, một người sợ mèo như cậu ấy làm gì cho phép Chi Nguyệt giữ lại bé mèo để nuôi.

Quế Lâm cũng nhũn nhặn khó xử.

- Mình rất thích nuôi bé mèo này nhưng mà ba mình lại dị ứng với lông mèo.

Đáng thương thật, nó bị chủ nhân bỏ rơi chẳng nhẽ bây giờ một lần nữa bỏ rơi nó nữa sao?

Trong lúc hai người đang rối rắm tìm cách thì Thẫm Thiên bất ngờ lên tiếng.

- Vậy để nó ở lại nhà anh đi.

Hai người vội nhìn về phía Thẩm Thiên có chút ngạc nhiên, anh gật đầu bày vẻ quyết định. Chẳng hiểu sao Quế Lâm lại vô cùng hăng hái với quyết định này của Thẩm Thiên gật đầu lia lịa.

Tốt thật!

Quế Lâm có thể diện cớ đi thăm bé mèo mà tới lui nhà Thẩm Thiên thường xuyên hơn mà không phải ngại, đến cùng Quế Lâm cũng không thể buộc trái tim mình ngừng yêu Thẩm Thiên.

- Vậy...sau này em có thể qua nhà anh thăm bé mèo thường xuyên có được không?

Anh nhẹ nhàng cười đáp Quế Lâm.

- Được chứ! Rảnh thời gian em cứ qua chăm nó hộ anh, nói thật anh cũng không có nhiều thời gian để chăm nó chu đáo.

Quế Lâm múm mím cười vương bộ mặt đầy đắc ý.

Sau khi ba người kết thúc cuộc trò chuyện ở quán KFC, Chi Nguyệt tạm biệt hai người về trước. Một lúc sau Thẩm Thiên mới đưa Quế Lâm và cả bé mèo về nhà mình.

Trên đường về nhà Thẩm Thiên, trong xe Quế Lâm mang tâm lý hồi hộp không thua kém vì về ra mắt gia đình người yêu. Lâu lâu Quế Lâm lại đưa mắt nhìn lén anh, cô thích được ngắm nhìn nét ung dung êm đềm của anh trong mỗi lúc. Lúc làm việc, lúc lái xe, đặc biệt nhất là lúc Thẩm Thiên trên người chiếc áo blouse trắng một chiếc bác sĩ ngời ngợi uy phong.

Mỗi lúc như vậy tim cô như muốn nhảy thóp ra ngoài, rạo rực nơi lồng ngực cảm giác thật kì lạ. Bất ngờ bị anh bắt gặp ánh mắt người bên cạnh ngắm nhìn mình, Quế Lâm lập tức thu hồi lãng tránh đi nơi khác.

Thẩm Thiên thầm cười cô, thoáng nghĩ tâm tư phụ nữ thật là khó hiểu. Trông thấy nụ cười khiêm tốn lại khá thu hút của Thẩm Thiên, Quế Lâm càng phấn khích, thích thú.

Quế Lâm ngập ngừng vài tiếng "Um Ùm" trong miệng muốn nói gì đó với anh. Thẩm Thiên liền mở lời.

- Chuyện gì mà cứ um, ùm mãi thế?

- À...Có phải cũng nên đặt cho bé mèo này một cái tên hay không?

Thẩm Thiên mặc dù đang tập trung lái xe nhưng vẫn để mắt qua Quế Lâm cười điềm nói.

- Anh không giỏi chuyện đặt tên, hay là em nghĩ ra một cái tên gì đấy rồi quyết định đi.

- Hứ...chẳng hợp tác tí nào.

Thốt ra một câu giận dỗi, Quế Lâm im lặng hẳn luôn. Chẳng hiểu sao anh lại không muốn Quế Lâm phải dỗi hờn anh, nên chiều lòng cô gái dễ dỗi.

- Anh nghĩ là nên chọn một cái tên ngắn gọn, ý nghĩa là được.

Lập tức hờn dỗi của Quế Lâm tiêu tan, muốn dỗ dành Quế Lâm không phải là chuyện khó. Cô liền luyên thuyên nêu ra một sớ tên dài thườn thượt.

- Vậy chọn những cái tên mang loài hoa đẹp đi. Hoa Mộc Tê, Ô liu, Đỗ Quyên, Mẫu đơn, Trà, Păng Xê, Baby, Lantana, Phi Yến, Tử Đằng, Diên Vĩ, có thể dùng tên nào?

Thẩm Thiên nghe xong một loạt tên Quế Lâm kê ra mà không nhịn được cười.

- Đường Quế Lâm, em định đặt tên cho mèo hay là đặt tên cho người vậy?

Quế Lâm cong môi tỏ ý sự bất mãn ra mặt, vừa nãy còn bảo cô lựa chọn, chọn xong thì cười cợt cô.Thoáng nhìn qua, Thẫm Thiên biết rằng cô lại dỗi anh.

Đúng là thật khó chiều lòng phụ nữ mà!

- Anh không có ý cười em, chỉ cần đặt một cái tên đơn giản là được. Chẳng phải nó là một bé mèo hoang sao? Cứ gọi nó là "Tiểu hoang" đi.

Nghe anh đề sướng xong cái tên, Quế Lâm nhiệt huyết tán thành, cũng thừa dịp cô thốt ra một câu hỏi chẳng liên quan.

- Vậy sau này có con, anh có thích dùng tên loài hoa để đặt cho con mình hay không?

Anh không suy nghĩ nhiều bằng cô nên thoải mái buông đại với cô. "Có thể"

Ma xui quỷ khiến gì, cô không thể ngăn được cái mồm của mình mà nói.

- Vậy sau này toàn quyền anh quyết định.

Thật may Thẫm Thiên không nghe rõ nhướn mày ngó về phía cô.

- Hửm?

Quế Lâm biết mình không nên thốt lên câu này, ngượng cứng mặt cô lập tức phủ nhận.

"Không có gì".

Chiếc xe vượt trên con đường đông đúc, âm thanh hỗn tạp của một thành phố sầm uất cứ thế diễn ra trong tầm mắt của Quế Lâm. Khoảnh khắc này đối với Quế Lâm thật đẹp.