Vị Đắng Của Đường Mật

Chương 20: 20: Biến Cố




Sáng nay ông Lăng đã tỉnh, Chi Nguyệt đang giúp ông uống thuốc. Khi vừa tỉnh lại ông đưa mắt nhìn trong phòng, thấy chỉ mỗi mình Chi Nguyệt một chút u buồn len lói lên trong lòng ông Lăng. Nhận ra, Chi Nguyệt nhanh miệng giúp ông xua tan những điều phiền muộn đó.

- Mẹ và chị đã chăm ba suốt hai ngày liền, mệt quá nên con bảo hai người về nhà nghỉ ngơi một chút rồi.

Ông im lặng cố giấu nỗi buồn vào trong, nhẹ nhàng hỏi cô.

- Con về từ khi nào? Chuyến đi thực tế này thế nào có tốt không?

Chi Nguyệt gượng cười đáp.

- Dạ, tốt lắm ạ. Người dân ở đó họ rất gần gũi và nhiệt tình nữa.

Ông cười hài lòng gật gật đầu, hai người đang nói chuyện bà Lâm mở cửa bước vào,trên tay con mang theo một hộp cháo hạt sen.

- Lão gia, ông tỉnh rồi à?

Đặt hộp cháo xuống bàn bà liền nhìn Chi Nguyệt với ánh mắt nao núng dường như có điều gì đó khó nói nói ở đây. Liền diện cớ đưa Chi Nguyệt ra ngoài nói cho tiện.

- Nguyệt tiểu thư, không ổn rồi. Ở trước nhà mình bây giờ nghẹt kín người, một phần là báo chí, một phần là các nhà thương nhân họ đòi phải bồi thường hợp đồng gì đó. Tôi chỉ sợ họ kéo tới đây làm phiền lão gia, làm ảnh hưởng tới bệnh tim của ông.

Nhất định cô phải tới đó giải quyết chuyện nếu không ba cô sẽ không yên thân được với họ. Chi Nguyệt dặn nhờ bà Lâm chăm sóc ba mình, cô sẽ chạy tới đó xem tình hình. Khi đi ngang qua phòng thu ngân của bệnh viện, một cô y tá gọi lại nói.

- Có phải cô là người nhà của bệnh nhân phòng bệnh 102 không?

Chi Nguyệt gật đầu mặc dù không biết có chuyện gì nữa.

- Phiền cô thanh toán trước một phần tiền viện phí ạ.

Chi Nguyệt ngạc nhiên thoáng nghĩ.

- Mẹ và chị họ vẫn chưa thanh toán tiền viện phí sao?

Biết mình chẳng có nhiều tiền trong người, nhưng vẫn mở vội túi xách của mình ra xem thử, nhìn lại chỉ được vài trăm, Chi Nguyệt tỏ ra bối rối nhìn cô y tá.

Đúng lúc đó Thẩm Thiên vừa tan ca xong đi ngang qua thấy Chi Nguyệt, anh bước tới y tá đã gật đầu chào anh một tiếng trước.

- Bác sĩ Thẩm.

Anh cười nhẹ đáp lại, sau đó hỏi y tá.

- Có chuyện gì vậy?

- À, Chỉ là em nhắc cô đây chưa thanh toán tiền viện phí cho bệnh viện thôi.

Anh lướt nhẹ cũng nhận ra ánh mắt ái ngại của Chi Nguyệt lúc này, chẳng chút chần chừ Thẩm Thiên buông.

- Tiền viện phí cứ để tôi thanh toán.

Cô y tá đã hiểu ý Thẩm Thiên liền rời đi.

Chi Nguyệt không thể tưởng nổi có một ngày, gia đình cô lại lâm vào tình trạng khốn khó như hiện giờ, trước đây đến lớp xong là về nhà, phụ giúp cùng bà Lâm, những chuyện của Lăng Thị cô không hiểu biết gì nhiều.

Bây giờ cô đã hiểu được nổi áp lực nặng nề của ba, phải đối mặt với bao nhiêu là chuyện rắc rối bên ngoài đến những chuyện trong gia đình. Chắc là ba đã chịu nhiều mệt mỏi, khổ sở từ nhiều sức ép càng nghĩ cô lại càng thấy thương cho ba mình nhiều hơn. Cô là đứa con vô tâm mà!

Chi Nguyệt cứ mãi ngây người ra suy đọng, Thẩm Thiên giúp cô nhắc nhở.

- Em định đứng mãi ngay đây không về nhà à?

Chi Nguyệt mấp máy chưa kịp chấn chỉnh tinh thần thì Thẩm Thiên lại lên tiếng.

- Để tôi đưa em về.

Nói xong anh đã bỏ chân đi trước không cho Chi Nguyệt cơ hội từ chối.

Trong xe suốt trên đường đi, Chi Nguyệt im lặng bởi vì còn ái ngại chuyện tiền viện phí nên quay qua nói với anh.

- Tiền viện phí hôm nay thầy cho em nợ lại nhé, em sẽ trả lại cho thầy trong thời gian sớm nhất.

Thẩm Thiên bật cười nhẹ, mặc dù đang tập trung lái xe nhưng trả lời ngay.

- Tôi có nói là sẽ đòi nợ em đâu, không cần phải tự mình tạo áp lực rồi căng thẳng như vậy.

- Em đã nợ mà nhất định phải trả lại tiền đó cho thầy rồi. Em muốn nói một lời cảm ơn, cảm ơn thầy đã luôn đối tốt với em.

- Tôi không cần em phải cảm ơn tôi.

Bất ngờ anh dừng ánh mắt lại vài giây, dịu dàng nhìn qua Chi Nguyệt.

- Tôi chỉ cần em vui là được.

Chẳng biết cô nên nghĩ theo hướng nào nữa, trong lúc vấn đinh, bàn tay bên cạnh đua ra vò đầu cô.

- Được rồi, đừng bận lòng nữa không có gì cả.

Hành động này làm Chi Nguyệt đôi chút ngượng ngùng.

Chợt nhớ tới nhà mình đang bị mọi người bủa vây ầm ĩ, không muốn anh biết được gia đình cô đang gặp nguy khó nên Chi Nguyệt đã bảo anh dừng xe một mình đi bộ về nhà.

Bước chân cô vừa tới cửa, một phóng viên đã nói lên.

- Đó chẳng phải là nhị tiểu thư của Lăng gia sao?

Tức khắc đám người kia đã ùa đến vây lấy cô chẳng buông tha, những câu hỏi liên tục đưa ra mà không kịp trả lời, đến mức ong ong đầu óc. Họ chen lấn xô đẩy nhau kịch liệt để tranh lấy người cô hỏi.

- Mọi người đừng chen lấn nhau nữa, tôi nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời rõ ràng mà.

Dù cô có ra sức nói họ cũng chen lấn lôi kéo nhau làm ầm ĩ, bất ngờ một ông thương nhân chớp lấy tay cô bóp chặt, gương mặt tức giận hùm hồ đòi bắt cô phải bồi thường ngay số tiền mà Lăng Thị đã kí hợp đồng với họ.

Chi Nguyệt cố gắng chấn an họ.

- Tôi nhất định sẽ giải quyết sớm cho mọi người, xin mọi người hãy tin tôi và cho tôi một ít thời gian nữa.

Cả đám người đều hô hoán lên.

- Thời gian là bao lâu, chúng tôi đã chờ đợi quá lâu rồi. Chỉ nói thôi mà không giải quyết được chúng tôi không tin được nữa. Lăng Thị nhà các người được người khác thu mua rồi, làm gì có tiền mà trả cho chúng tôi, toàn nói dối để gạt người.

Lời giải thích không làm dịu nhẹ đi câu chuyện mà càng làm tăng sự khiêu khích bực tức trong lòng mọi người, lập tức cơn giận của họ bốc hỏa rồi đem trút hết lên người cô bằng cách quăng ném đồ vật, chai nhựa mà không chút nương tay. Đột ngột từ xa một cục gạch cứng bay thẳng vào đầu cô mà không sao tránh kịp.

Một thoắt cô thấy mắt mình như tối sầm lại, choáng váng ngã bệch xuống đất rất mạnh. Trên trán cô đã bị thương máu tươm xuống vậy mà vẫn không buông tha cô.

Họ nhìn cô với ánh mắt vô tình tàn lạnh, còn chen nhau chỉ trỏ chụp hình, chẳng hề mãi mai đến tthương tích trên đầu cô. Có lẽ sau hôm nay ngay mai hình ảnh nhị tiểu thư Lăng Chi Nguyệt ngã ngụy thương tích sẽ là tin sốt dẻo cho họ thu lợi nhuận.

Hơn bao giờ hết cô mong một người nào đó giúp cô đứng dậy, dành cho cô một chút tình thương con người.

Nhưng không ngừng những tia chớp nhoáng liên tục.

Cắt....cắt....bao trùm lấy thân thể thương tích thê thảm của cô, Chi Nguyệt cúi đầu nước mắt nhèm cả đôi mi.

Bỗng dưng từ bên ngoài có một cánh tay dũng mãnh xua tan số người vây quanh kia ra một bên, để sảy chân chạy vào. Cô không kịp ngó lên nhìn là ai một chiếc áo vest đã phủ kín lên đầu cô, và cảm giác cơ thể cô được bàn tay nâng bỏng mặc cho đám người kia chạy theo đua chen nhau chụp ảnh, nhưng bất thành.

Nhanh chóng người cô được người đàn ông đưa vào trong xe rất gọn và cẩn thận, tiếng động cơ khởi động chiếc xe vụt đi bỏ lại đám đông ở đó vương mắt bất lực. Chi Nguyệt đưa tay muốn lấy chiếc áo ra khỏi đầu mình nhưng giọng nói dịu dàng thốt ra.

- Đừng mở.

Cô rút bàn tay lại không biết người đã giúp cô là ai, nhưng giọng nói nghe rất quen thuộc.

Giờ phút này Chi Nguyệt cũng chẳng còn sức để quan tâm tới chuyện đó nữa, vì cơn buồn ngủ chợp đến làm cô mơ hồ trong chiếc áo, cảm giác bình yên lâng lâng lơ lửng trên mây như không có điểm dừng.

Nếu như có thể ngủ một giấc sau khi tỉnh dậy, tất cả những chuyện đã xảy nó chỉ là một cơn ác mộng thì tốt biết mấy!

Đôi mắt cô bắt đầu biết mỏi, hàng mi cụp xuống Chi Nguyệt ngất đi tự lúc nào...

Cô không biết bản thân mình đã ngủ bao lâu, chợt bên tai tiếng sóng biển vỗ ầm ĩ làm cô thức tỉnh. Khi mở mắt ra mặt trời đang chuẩn bị lặn xuống, núp sau dưới mặt nước xẫm màu đen, đây là đâu?

Nhìn xuyên qua cửa kính xe, đây là một bãi biển.

Trên trán cô đã được bôi thuốc băng lại vết thương, lúc này cô mới quan tâm người đàn ông kia là ai, vội mở cửa xe bước xuống đây là chiếc Lamborghini màu xanh sẫm hình như cô đã nhìn thấy nó một vài lần.