Vị Của Anh

Chương 7-4: Tình yêu




Đột nhiên không khí trở nên rất lạ kỳ và gượng gạo. Thuỵ Nhiên cười cười rồi nằm xuống bên cạnh Vĩnh, hai tay cô cũng để trước bụng như thể muốn nói cô đã sợ rồi. Cô sẽ không gây rối nữa.

Vĩnh tủm tỉm cười. Thuỵ Nhiên sẽ đáng yêu hơn nếu cô ta thu mình lại. Vĩnh tự hỏi không biết Thuỵ Nhiên đã làm chuyện đó cùng với ai chưa? Từ lúc Việt Quang chỉ định anh làm vệ sĩ của cô, anh chưa bao giờ để cô đi qua đêm. Nhưng những cuộc chơi của Thuỵ Nhiên Vĩnh sẽ không có quyền nhúng tay vào. Anh thường đợi cô bên ngoài. Trong khoảng thời gian ấy, làm sao anh biết cô ta đã làm những chuyện gì chứ.

Thuỵ Nhiên không yêu ai cả. Ba năm làm vệ sĩ của cô, anh chưa thấy cô nói về một người đàn ông nào quá ba câu. Những tay đàn ông được cô đồng ý làm người yêu đều không lâu dài. Hoặc là cô bỏ họ trước, hoặc là họ bỏ cô trước. Mối quan hệ yêu đương không có tình yêu thì làm gì có xúc tác để kéo dài? Ngay từ ban đầu nó đã chết rồi.

"Tôi không phải là con đẻ của ông ấy."

Vĩnh ngoảnh đầu nhìn Thuỵ Nhiên, khuôn mặt cô ráo hoảnh. Anh có chút khó hiểu, nhưng rồi cũng ngờ ngợ nhận ra "ông ấy" mà cô nói đến là ai. Chính là Việt Quang - bố của cô.

Thuỵ Nhiên lại nói tiếp, sự chua xót hiện rõ trong đôi mắt: "Nhưng tôi không hiểu tại sao bố tôi vẫn chấp nhận nuôi tôi, vẫn muốn kiểm soát tôi, vẫn để tôi tiêu tiền của ông."

"Cô có thể đi hỏi mẹ cô mà." Vĩnh gợi ý.

"Tôi...Tôi không muốn gặp mẹ. Tôi muốn rời bỏ bà như cách bà bỏ rơi tôi."

"Tại sao lại phải kéo dài thêm sự hận thù như thế?"



"Tôi không biết!"

"Vậy kế hoạch của cô là gì? Cô nói cô đã có kế hoạch rồi mà."

"Tìm Q."

"Ở đâu?"

"Bất cứ nơi đâu. Hẳn phải có một cách để triệu gọi anh ta."

Có một thế lực thần thánh nào đó đang muốn biến cuộc đời cô thành một đống tơ vò. Nếu như cô không thể gỡ rối, thì cuộc sống của cô sẽ trượt dài mãi như thế. Bị bỏ rơi, sống vô định, chán nản, dễ dàng mất đi lý trí...Thuỵ Nhiên chợt nhận ra, con người trên thế gian này thực ra đều giống nhau. Người giàu và người nghèo, về bản chất, cấu tạo sinh học là như nhau. Và những khó khăn sẽ không lựa người nghèo mà rơi vào, nó sẽ đến với cả người giàu bằng cách này hay cách khác. Cái làm cho chúng ta trở thành một cá thể đặc biệt chính là nhân cách.

"Hãy giúp tôi nhé." Thuỵ Nhiên đề nghị. "Giúp tôi tìm ra Q."

"Nhưng nếu cô phải chết một lần nữa thì sao?"

"Cái chết có ý nghĩa vẫn hơn sống một đời vô nghĩa mà." Thuỵ Nhiên cười. "Thế nên, anh đừng có phải lòng tôi đấy. Cho dù đã phải lòng rồi, cũng không được nói ra. Nghe chưa?"

Sao Thuỵ Nhiên đã thay đổi, nền tính hơn và bớt suy nghĩ hơn nhưng vẫn có nét gì đó khiến anh bực bội nhỉ? Cô ta có quyền quyết định cả cảm xúc của anh hay sao? Anh thích cô ta hay không cũng không được nói? Anh đâu phải vệ sĩ của cô nữa chứ!

Thuỵ Nhiên như hiểu được sự im lặng của Vĩnh, cô nắm lấy bàn tay của anh. Bàn tay thô ráp, rắn rỏi luôn sẵn sàng đưa ra để chắn thành xe, để đỡ cô mỗi lúc say xỉn, để cầm ô cho cô, để bảo vệ cô...Cô chưa từng chủ động nắm lấy cô. "Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Không hiểu tại sao lúc biết mình không phải con đẻ của ông ta, tôi lại thấy nhẹ nhõm. Ít nhất thì tôi đã lý giải được việc tại sao mình lại bị bố mình ghét bỏ. Vì sao khi nghe tin mình sẽ chết, bố không có một chút cảm thương."

"Đừng nói nữa." Vĩnh ngắt lời. "Đừng nói những lời uỷ mị thế. Cô hãy cứ ngang tàn như xưa đi. Ở trước mặt tôi hãy luôn là một tiểu thư kênh kiệu như thế."



"Anh từng ghét tôi mà."

"Tôi không ghét cô."

Thuỵ Nhiên nửa nằm nửa ngồi dậy, cô nhìn anh không chút ngại ngùng. Rồi Thuỵ Nhiên đưa tay mình lên vuốt ve chân mày của Vĩnh khiến anh giật mình khe khẽ. Song anh không né tránh.

"Sống nay chết mai, chúng ta không thể nào biết được chuyện gì sẽ xảy ra." Vĩnh nói. "Tôi chỉ mong nếu như cô biết mình sẽ phải chết, hãy vứt tất cả những đau buồn đi và sống những ngày thật vui vẻ."

Có những câu hỏi sẽ không bao giờ được trả lời, có những bí ẩn mãi mãi là bí ẩn dù đã được tìm kiếm. Vĩnh nghĩ rằng Thuỵ Nhiên được ban cho một cuộc sống khác thì hãy cố sống thật tốt cuộc đời đó. Cô không phải người có thể quyết định được quyền sinh tử của bản thân, việc gì phải bám rễ mãi vào những nồi buồn kiếp sống trước?

"Tôi thì nghĩ khác, tôi nghĩ là ai đó đang muốn tôi hiểu tại sao tôi lại chết! Để rồi tôi sẽ chết thêm lần nữa."

Chuông điện thoại của Vĩnh reo lên khiến cả hai người như bị bứt ra khỏi câu chuyện bất tận, những quan điểm cá nhân về vấn đề mà họ gặp phải. Thuỵ Nhiên có thể liếc thấy cái tên hiện lên trong màn hình của Vĩnh. Em gái. Cô thoáng ngạc nhiên, anh ta có em gái ư? Nghĩ đi nghĩ lại thì trước giờ Thuỵ Nhiên không hề biết Vĩnh thật sự là ai. Gia cảnh của anh thế nào, nền tảng phát triển của anh, đời tư của anh ta... Cô chẳng biết gì về anh cả.

Cùng với lúc ấy, Thuỵ Nhiên cũng nhận được một cuộc điện thoại khác. Không phải là Trâm, không phải là Nam Anh, càng không phải là cậu và mợ. Là một số lạ. Thuỵ Nhiên nhíu mày, cô nhìn Vĩnh đang mở cửa ban công để nói chuyện với em gái. Rồi cô quyết định sẽ nhận cuộc gọi này.

"Thuỵ Nhiên." Tiếng gọi của mẹ thay cho lời chào, nhưng nó mở ra một loạt những rối ren trong cô. Tại sao mẹ lại biết số điện thoại của Ngọc? Tại sao mẹ lại biết cô là Thuỵ Nhiên?

Hình như mẹ đã khóc, tiếng của mẹ nghẹn ngào lắm. Bà run run nói tiếp khi không thấy Thuỵ Nhiên đáp lại: "Chuyện gì vậy hả Thuỵ Nhiên? Mẹ tưởng đã mất con rồi. Ôi, đứa con gái tội nghiệp của mẹ."

"Sao mẹ lại biết được?"

"Con ơi, đến đây với mẹ đi. Mẹ muốn nhìn thấy con. Mẹ xin con đấy."



"Mẹ trả lời con đi đã."

"Hãy đến đây, mẹ sẽ kể hết."

Thuỵ Nhiên nhìn ra bên ngoài. Cô thấy Vĩnh đi đi lại lại đầy lo lắng, khuôn mặt anh co lại, không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà khiến anh có vẻ rất bồn chồn.

Thật ra Vĩnh đang gặp một chuyện rất lớn. Trong điện thoại, Thạch Thảo đang khóc bù lu bù loa lên làm anh gần như phát điên. Phải mất đến hai câu mắng thậm tệ anh mới làm nó bình tĩnh được và dặn dò rằng: "Nghe này, mày sơ cứu cho mẹ rồi đợi xe cấp cứu tới hiểu không? Mày phải làm mọi chuyện thật nhanh vì thời gian không có nhiều đâu. Tao sẽ đến thẳng bệnh viện."

"Anh ơi, mẹ có chết được không?"

"Đừng có hỏi ngu nữa. Làm nhanh lên!" Vĩnh gằn giọng. Anh nhìn theo Thuỵ Nhiên đang mở tủ lấy ba lô và rời phòng. "Này, cô đi đâu vậy?" Vĩnh hỏi lớn.

"Anh đang ở với gái à?" Thạch Thảo đanh giọng.

"Đừng có hỏi gì vào lúc này nữa."

Vĩnh cúp máy, anh vội vàng chạy ra bên ngoài. Nhưng không thấy Thuỵ Nhiên nữa. Cô ấy đã rời đi và chẳng để lại lời nhắn. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?