Sinh đứng chặn ở cửa, ông nhìn thật kỹ cô cháu gái thân thuộc của mình. Đôi mắt ương ngạnh ấy ông đã quan sát và nhớ đến mức để nó hoà tan vào máu mình. Ông không cần phải hình dung nó bằng hình ảnh nữa, mà dường như nó đã luôn là thế ở trong ông. Vậy mà giờ đây ông lại thấy nó xa lạ quá đỗi. Người vợ ngu ngốc nhưng thích lối sống sâu cay, độc đoán của ông có lẽ sẽ chẳng bao giờ nhìn ra được điều đó. Có lẽ họ nói đúng, máu mủ tình thân vẫn là một sợi dây liên kết thiêng liêng và khó để lý giải được bằng những nhận định khoa học.
"Cậu..." Thuỵ Nhiên nhìn người đàn ông và gọi danh xưng "cậu" một cách gượng gạo.
Ông sinh không tỏ thái độ gì, chỉ hỏi: "Đi đâu mà giờ này mới về?"
"Cháu đi học thêm."
"Mày chưa bao giờ học thêm mà. Mày luôn coi thường các lò luyện thi, các lớp học thêm để moi tiền của người khác."
Thuỵ Nhiên lúng túng trước sự dò xét của ông Sinh. Tại sao hôm nay ông ta lại tỏ ra thù địch với cô đến vậy? Ông ta nhận ra điều gì khác biệt ở cô sao?
"Nói cho tao biết đi Ngọc, mày đang toan tính điều gì?"
"Cậu nói gì vậy. Cháu thì toan tính được gì chứ? Nếu có tính, cũng là tính làm sao để cậu mợ không thấy nặng nhọc khi phải nuôi cháu thôi."
"Hay quá nhỉ, cách nói chuyện cũng khôn khéo hơn rồi."
Nói rồi ông Sinh chộp lấy cổ tay của Thuỵ Nhiên rồi lôi vào trong nhà. Mặc cho Thuỵ Nhiên kêu la vùng vẫy thì ông ta vẫn dúi cô xuống sàn. Bên cạnh là những bức thư bị vò nát.
"Giải thích ngay cho tao."
"Tại sao tôi phải giải thích?"
Sinh tát một cái thẳng thừng vào má Thuỵ Nhiên khiến cô hốt hoảng. Cô chưa bao giờ bị đối xử như thế này, ít nhất là bị đánh và hành hạ. Cô biết người đàn ông này sẽ đánh cô một nhừ tử nếu cô không đưa ra được một lời giải thích hợp lý. Những bức thư này là những bức thư cô viết hỏng, cho bố. Trong đó có nói rất nhiều chuyện không hề nằm trong cuộc sống của Ngọc. Những lời trách móc bố, những tủi hổ của cô khi sống cùng ông, những thất vọng và sự chán chường của cô. Cuối cùng cô chỉ chọn gửi bức thư với đầy sự hằn học, trách móc. Còn những yếu lòng và mong cầu bố sẽ yêu thương cô đều bị gạt bỏ.
Giờ thì nó đến được tay của Sinh - người cậu bất đắc dĩ của cô trong thời điểm hiện tại. Khuôn mặt ông ta như hoá quỷ, vặn vẹo lớp da già cỗi uy hiếp cô. Còn bàn tay nữa, nó đang nắm chặt lại. Cô thấy sợ nó hơn cả.
"Tôi sẽ kiện ông đấy."
"Còn phải xem mày có qua được đêm nay không?"
Sinh xách cổ áo của Thuỵ Nhiên lên, lôi xềnh xệch cô lên nhà. Ở đó, bà Nguyệt đã chờ sẵn. Toàn bộ phòng của Thuỵ Nhiên lộn xộn như một thửa ruộng bị cày xới. Thuỵ Nhiên không biết họ còn tìm được điều gì ở đó, điều gì đang chờ đợi cô, đêm nay sẽ là một đêm như thế nào... Tất cả đều khiến cô rơi vào một nỗi hoang mang.
"Các người đang làm gì thế này?" Thuỵ Nhiên lẩm bẩm như tự nói với chính bản thân mình.
Tiếng cười khẩy của bà Nguyệt làm cô nổi da gà. Bà ta bước đến trước mặt cô, để cô nhìn rõ từng sự chán ghét hằn lên trong đôi mắt xếch ngược ấy.
"Mày, là, ai?"
Thuỵ Nhiên thở hổn hển vì sợ, tim cô đập loạn. Giá gì lúc này có Sinh ở đây. Vệ sĩ của cô! Trong thời gian cô được anh bảo vệ cô lại chưa bao giờ cần anh bảo vệ như lúc này. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Thuỵ Nhiên hiểu bị hạ nhục, bị hành hạ bị coi thường là như thế nào.
Ông Sinh kéo giật tóc Thuỵ Nhiên về phía sau, đẩy cô xuống giường đầy mạnh bạo. Sau đó ông ta ném tất cả sách vở, ba lô, gương lược vào người Thuỵ Nhiên. Cô không biết làm gì ngoài ôm đầu chịu trận.
"Tao tự hỏi một đứa luôn ghét tao nhưng sẽ không bao giờ dám phản kháng tao lại đẩy tao ngã, rồi làm tao bị thương bằng mấy thứ của khỉ nó quý trọng như sách vở, bút giấy... Rõ ràng có gì đó đã xảy ra."
Ông Sinh tiếp tục lôi điện thoại ra, sau đó mở một clip có ghi lại hình ảnh khi Thuỵ Nhiên gặp Thìn để đưa bức thư.
"Hoá ra mày định cá chép hoá rồng sao? Mày là con rơi của Ông Vua Ngành Thép?"
Thuỵ Nhiên không hề biết là mình đã bị theo dõi. Đây là một bài học dành cho sự phách lối của cô. Cô không bao giờ nghĩ bản thân có thể bị ai đó đánh hoặc là truy hỏi ngoài bố mình. Sự tự tin ấy làm cô luôn hành động theo bản năng, theo ý của mình mà chẳng chút che đậy.
Song, có một điều làm Thuỵ Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn cả, ấy là những kẻ đang đánh cô lại nghĩ cô là con rơi của Việt Quang. Đúng, điều đó sẽ đỡ đáng sợ hơn. Cô đồ rằng nếu như họ biết chuyện này là một âm mưu của thế lực hắc ám nào đó, họ sẽ lợi dụng cô.
Nghĩ vậy Thuỵ Nhiên thấy có chút sức lực để chống cự hơn. Cô chống tay dậy, gạt tóc đang dính lên mặt và ngập ngừng nói:
"Chúng...Cháu viết giùm bạn."
"Viết giùm cái gì?"
Thuỵ Nhiên hít một hơi thật sâu như để nói tinh thần rồi đáp: "Cháu viết giùm Thuỵ Nhiên, chính là con gái của ông Việt Quang. Cậu biết mà, cháu làm mọi thứ để kiếm tiền. Chép phạt, làm phao thi, làm bài tập hộ... Đây cũng là một công việc thôi. Chị ấy thuê cháu với cái giá lớn."
Ông Sinh và bà Nguyệt nhìn nhau, cố đánh giá sự thật trong những thông tin và Thuỵ Nhiên đưa ra. Nếu nhìn kỹ thì đúng là đứa cháu của họ không hề có điểm nào giống Việt Quang. Chính họ còn thấy khó tin với điều đó.
"Vậy sao mày phải gặp thư ký của Việt Quang?"
"Cháu chỉ đang hoàn thành nốt nhiệm vụ thôi. Chị Nhiên chết khi bức thư chưa được hoàn thành."
"Vậy còn nét chữ thì sao?"
"Cháu có thể giả được mà."
Ông Sinh hừm nhẹ. Bà Tuyết thấy vậy liền kéo tay chồng mình: "Không phải ông tin nó rồi đấy chứ? Nó đang cố giấu để vì sợ ta sẽ dùng nó làm quân cờ để lấy tiền của Việt Quang."
"Cô bé không nói dối đâu."
Cả ba người cùng nhìn về phía Vĩnh bất ngờ xuất hiện ở cửa, trên tay anh là một máy điện thoại đã quay lại hết những hành động đánh đập của ông Sinh và bà Nguyệt. Nhưng đó không phải là vấn đề đầu tiên họ nghĩ đến.
"Mày là thằng nào?" Ông Sinh cau mày.
"Vĩnh, sao anh lại..." Thuỵ Nhiên bật ra tên của anh đầy kinh ngạc.
Vĩnh tắt điện thoại đi, từ tốn tiến lại. Anh nói bằng một giọng đùa cợt hiếm có:
"Hỏi danh tính để còn khai với công an à?"
Nhanh như cắt, Vĩnh giáng một cú đấm vào Sinh khiến ông ta ngất lịm không động cựa. Bà Tuyết hét lên, chạy đến bên chồng gào khóc: "Trời ơi, các người... Anh ơi, Sinh ơi! Các người giết ông ấy rồi."
Thuỵ Nhiên cũng hốt hoảng, cô xuống giường và tới chỗ Sinh để xem xét. Sau khi thấy ông ta chỉ bất tỉnh cô liền vội vàng thu dọn đồ đạc và kéo tay Vĩnh: "Đi thôi, rời khỏi đây nhanh lên."
Vĩnh giữ Thuỵ Nhiên lại, anh nhìn cô trấn an. Thuỵ Nhiên gật đầu hiểu ý.
"Ông bà liệu mà xử lý, nếu báo công an thì tôi không biết ai sẽ là người phải đi tù đâu." Vĩnh giơ điện thoại lắc lắc. Anh đá mạnh vào cái ghế khiến bà Nguyệt giật nảy mình, bà ta liền gật đầu lia lịa.
"Đi thôi." Vĩnh đan tay mình vào tay Thuỵ Nhiên và dắt cô đi. Anh làm điều đó như một lẽ tự nhiên.