Vị Của Anh

Chương 2-5: Cơn ác mộng mùa xuân




Thuỵ Nhiên dừng chân lại khi thấy cảnh cửa phòng bố không được khép chặt. Cô vẫn luôn tò mò về Thạch Thảo và bố, về mối quan hệ giữa hai người. Căn phòng của bố luôn là một nơi đầy bí ẩn, nhưng nó làm Thuỵ Nhiên thấy sợ nhiều hơn. Ngay từ bé cô đã được dạy đó là một phòng cấm, không một ai được bước chân vào đó ngoài bố.

Có một lần mẹ đã bỏ qua tất cả sự cấm kỵ mà bố giăng ra mà xông vào, kết quả là hai người đã ly dị. Thuỵ Nhiên còn nhớ, đó là một trong những vụ ly hôn tốn nhiều giấy mực của báo chí. Không phải vì số tài sản quá lớn của bố sẽ phải chia ra, mà mẹ cô chấp nhận ra đi chỉ với một công ty con của tập đoàn, một chút tiền vặt, một chiếc xe ô tô và hơn cả, là không hề có cô.

Năm ấy Thuỵ Nhiên mới mười tuổi. Một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi từ năm mười bảy tuổi. Cô không bao giờ oán trách mẹ, chỉ không hiểu tại sao mẹ lại không cần cô.

Có những chuyện luôn xảy ra mà không có lời giải đáp. Hoặc là nó đã bị chôn đi.

"Trong di chúc thừa kế của tôi không bao giờ có tên Thuỵ Nhiên." Giọng ông Việt Quang vọng ra.

Đôi chân Thuỵ Nhiên khựng lại, đôi mắt mở to, toả ra một sự kinh ngạc.

"Tại sao vậy?" Thạch Thảo hỏi. "Đó là con gái của ông kia mà?"

"Có điên mới để một đứa không ăn học tử tế, không có chuyên môn lên điều hành một tập đoàn hùng mạnh. Tôi không muốn sự nghiệp của mình tan tành trong tay nó. Ngay chính em cũng thấy điều đó mà."

"Vậy ra ông đã có người thừa kế của riêng mình rồi. Em có được biết không?"

"Em sẽ biết nhanh thôi."

Thuỵ Nhiên cảm giác như bản thân bị phản bội, nhưng nghĩ lại thì tự thấy điều đó không đúng lắm. Bố chưa từng nói với cô rằng cô sẽ là người thừa kế của ông. Là tất cả mọi người đã nói như vậy, và họ khiến cô cũng nghĩ như vậy. Dù sao thì thế giới bên trong Thuỵ Nhiên đang sụp đổ. Không thể phủ nhận điều đó. Cô thấy lòng mình như đang có một đám cháy, nó lan rất nhanh dù chẳng có gió. Nó thiêu đốt ruột gan cô, làm cô chết từ bên trong.



Tại sao bố lại tàn nhẫn đến thế? Thuỵ Nhiên vẫn luôn muốn hỏi ông câu này khi ông để mẹ rời đi mà chẳng mảy may đau khổ. Trong lòng bố, ai mới là người đáng trân trọng? Ai mới thật sự khiến ông đau lòng khi mất đi?

Dù lòng đầy giông gió, nhưng Thuỵ Nhiên vẫn cẩn thận bước nhẹ về phòng. Cô không muốn để bố và Thạch Thảo thấy được bộ dáng thảm bại của mình. Một kẻ ngông cuồng như cô sao có thể để lộ những yếu đuối và nước mắt chứ? Cô thà chết còn hơn.

Nhưng Vĩnh đã thấy tất cả. Anh luôn ở phía sau cô đầy im lặng và nhẫn nại. Anh biết cô đang nghe lén cuộc đối thoại giữa bố mình và người tình của ông nên anh cũng không dám lên tiếng gọi. Để rồi anh thấy được sự đau khổ của cô. Lần đầu tiên Vĩnh cảm thấy Thuỵ Nhiên cũng chỉ là một cô gái nhỏ bé, dễ dàng bị quật ngã bởi những con người lạnh lùng hơn cô, vô tâm hơn cô.

Thuỵ Nhiên luôn tỏ ra mình không cần ai, ngang ngược và mặc yên để cả thế giới ghét mình vì cô ta sợ người đời sẽ làm tổn thương cô trước. Nhưng phải đến khi anh thấy cô run run nơi cánh cửa khép hờ kia thì anh mới nhận ra điều đó. Bóng lưng của cô gầy đến nỗi nó có thể vụn vỡ vì những cơn đau lòng.

Cũng phải, con người mà. Đâu có ai thẳng căng mà sống được.

Vĩnh đi tới phòng của Thuỵ Nhiên, chần chừ hồi lâu anh mới gõ cửa.

"Điện thoại của cô." Vĩnh nói để cô hiểu anh không có ý muốn làm phiền.

Cánh cửa mở ra, khuôn mặt Thuỵ Nhiên chẳng mang một nét đau khổ nào. Mắt cô ráo hoảnh, cứ như thể những sự ngạc nhiên, đau khổ vừa rồi chỉ là ảo mộng.

"Cảm ơn." Thuỵ Nhiên cầm nhanh điện thoại rồi đóng cửa.

Nhưng rất nhanh, chân của Vĩnh đã chèn nó lại. Anh quên mất cổ chân của anh rất nhạy cảm. Chỉ cần va chạm một cái là như thuỷ tinh, sẵn sàng nứt vỡ.

Vĩnh cau mày, anh cố nói giọng bình tĩnh: "Vẫn chưa hết giờ làm, nếu cần thì tôi sẽ chở cô đi ăn."

"Không thích." Thuỵ Nhiên đáp gọn, cố đóng cửa một lần nữa.

"Có những món ngon cô chưa bao giờ ăn đâu, tin tôi."

Thuỵ Nhiên nheo mắt nhìn Vĩnh, vì cớ gì mà dạo này anh ta lại ân cần đến thế? Hay anh ta cảm giác được cô sắp chết và công việc của anh sẽ theo đó mất đi? Những câu hỏi chạy ngang trong đầu như chữ trên biển hiệu quảng cáo. Thuỵ Nhiên thăm dò Vĩnh một hồi lâu, cuối cùng cô cũng thả tay ra khỏi tay nắm cửa. Cô muốn biết xem anh ta định làm gì.

Người chủ quán và cũng là phục vụ với khuôn mặt đôn hậu, nụ cười chuyên nghiệp đặt xuống trước mặt cả hai một đĩa lòng rán. Lớp mỡ chưa ráo bám vào những miếng lòng và rỏ xuống dưới đáy đĩa. Vĩnh bỏ mặc sự ghê sợ trong mắt của Thuỵ Nhiên mà gắp một miếng vào bát của cô. Sau đó, anh gắp thêm một miếng dồi rán rồi bỏ vào miệng mình. Nhai rất khoan khoái.

"Đây là mỹ vị nhân gian mà anh nói ấy hả?" Thuỵ Nhiên hỏi, lật qua lật lại miếng lòng như đang nghiên cứu nó.

Vĩnh gật đầu, đưa bàn tay ra mời cô: "Thử đi. Tất cả đều được làm sạch và nấu chín rồi."

"Nhưng mà, eo ôi..." Giọng nói rền rĩ đầy sự khẩn cầu.

Vĩnh tự mình đút cho Thuỵ Nhiên một miếng. Anh gật đầu và nói giọng dỗ dành: "Há miệng ra nào. Cô đã sống phí hoài hai mươi lăm năm trời rồi đó."

Trong lúc Thuỵ Nhiên có vẻ vẫn đang phân vân, thì Vĩnh dùng tay kia bóp miệng cô. Sau đó anh ta không kiêng nể mà nhét miếng lòng vào. Kèm theo đó là một cái trợn mắt bông lơn: "Nhai nhanh!"

Thuỵ Nhiên nhăn nhó nhai theo lời của Vĩnh. Cô cảm nhận được một vị mặn, kèm theo đó là một vị ngầy ngậy như một loại bơ không có mùi đang lan dần trong khoang miệng. Sau tất cả, mùi của những hương liệu như quế, hồi, tiêu mới dâng lên, và không hề có mùi tanh hôi của nội tạng như cô vẫn nghĩ.

"Sao dai vậy?" Mặc dù không còn khó chịu nữa, nhưng Thuỵ Nhiên vẫn phải kiếm cớ hỏi, để Vĩnh không nghĩ là cô dễ dàng thích thú trước món ăn lề đường này.

"Nếu không dai thì nghĩa là nó đang phân huỷ rồi đó." Vĩnh bỏ thêm một miếng lòng vào trong miệng, nhắm mắt tận hưởng.

Thuỵ Nhiên lập tức nuốt chửng miếng lòng. Sao anh ta có thể ăn mà không nổi lên chút e sợ nào? Ngay cả bệnh ung thư cũng không khiến cô khiếp hãi đến thế. Nhưng cô không phủ nhận cảm giác mới lạ nó mang đến. Và cả kích thích nữa. Nó làm cô muốn ăn thêm, để cảm nhận lại hương vị, để chắc chắn rằng cái món này là thứ kinh khủng khiếp nhất trần đời.

Ôi, sao cô bắt đầu thấy nó ngon hơn những gì cô đã khẳng định?

"Anh biết chuyện đó đúng không?" Thuỵ Nhiên lục tìm thuốc trong túi, nhưng không có. Cô nhớ ra mình đã đốt hết nó từ hôm ngồi trên cửasổ.

Vĩnh dừng đũa, đáp: "Sao ai cũng gạt ngang được mà mấy cái chuyện này cô không gạt đi?"

Thuỵ Nhiên nhìn Vĩnh, hỏi lại: "Là anh anh có gạt đi không? Bỗng một ngày anh nhận ra số tài sản mà đáng ra mình được thừa kế lại về tay người khác."

Vĩnh nghiêng người cho hai vị khách khác đi qua: "Cô đã bao giờ đáng được nhận số tài sản đó đâu?"

"Cái gì cơ?"

"Không đúng à? Cô không có tài cán gì, nếu cô thừa kế tập đoàn, chẳng sớm thì tày chỗ tài sản đó cũng bị kẻ khác lấy đi. Chi bằng cứ cho một ai đó cầm nó thay cô, đổi lại, cô vẫn được ăn sung mặc sướng, đời đời làm một cô tiểu thư kiêu kỳ."

Thuỵ Nhiên nhìn Vĩnh, im lặng. Vì anh ta nói đúng. Anh ta đã đánh giá tình hình một cách thực tế hơn cô. Nhưng Thuỵ Nhiên vẫn không thể dễ dàng chấp nhận.

Nhìn qua dòng người đang chen nhau trên đường, đến một toà nhà cao ốc đầy những ô kính xanh đen. Gió thổi lồng lộng bên dưới tiền sảnh, hắt sang bên đường – nơi chỗ Thuỵ Nhiên đang ngồi. Cô ước nó đổ ụp xuống, tất cả sẽ bị chôn vùi. Nhưng cô không tìm được lý do của ước muốn ấy. Nó giống như sự cuốn hút của vực sâu khi bạn đứng trên mép vực, sự thôi thúc bước xuống lòng đường khi đứng đợi đèn đỏ, lời mời gọi "nhảy xuống đi" khi đứng bên ô cửa sổ của một toà nhà cao tầng.

Lúc nào chúng ta cũng nghĩ tới cái chết, chỉ là chúng ta không có lý do nào để chết. Chúng ta yêu cuộc sống này tha thiết dù cho nó khốn nạn với chúng ta.

Đột nhiên, bàn tay của Thuỵ Nhiên chộp lấy cổ tay Vĩnh ngay khi anh đưa đũa gắp thêm một miếng lòng. Khuôn mặt cô nhăn lại, trắng bệch. Bàn tay đầy gân xanh kia ôm lấy bụng, bóp mạnh lớp áo.

Với đầu óc nhanh nhạy của một cựu vận động viên võ thuật, Vĩnh buông đũa xuống và đỡ lấy Thuỵ Nhiên. Anh móc vội tất cả tiền trong túi và để xuống bàn, sau đó bế thốc Thuỵ nhiên lao về bãi đỗ ô tô.

"Anh phải giúp tôi." Thuỵ Nhiên bám cổ Vĩnh, thều thào như đang nói lời trăng trối. Mà có khi, cô sẽ chết ngay cũng nên. Cơn đau này khiến mọi thứ trong cô bắt đầu rơi vào trạng thái tê liệt.

Vĩnh mặc kệ Thuỵ Nhiên, anh đóng cửa, mở bản đồ trên màn hình LED ô tô, nói với nó: "Tìm bệnh viện gần nhất."

Một giọng AI đưa ra cho anh một câu trả lời, Vĩnh không nghe ra đó là bệnh viện nào, anh chỉ nhìn bản đồ đang hiện ra trước mắt.

"Vĩnh, anh phải giúp tôi." Thuỵ Nhiên vẫn cố gắng nói ra điều mình muốn trước khi ngất đi.

"Cô nói nhanh được không?"

"Đừng để bố tôi biết."

Vĩnh nhìn gương chiếu hậu, lùi xe rất chuyên nghiệp. Anh đánh quay vô lăng một vòng rồi đẩy cần số về số tiến.

Thuỵ Nhiên nói tiếp: "Tôi bị ung thư. Đừng để bố tôi biết chuyện đó."