Trời đã gần sáng, những ngón tay hồng của bình minh chạm lên bầu trời còn sắc tối tạo nên một vùng xanh tím huyền ảo. Vĩnh lái xe lòng vòng quanh thành phố để tìm Thuỵ Nhiên. Bốn tiếng đã trôi qua, Vĩnh vẫn không tin là một người dễ đoán như cô ta lại có thể trốn tránh anh được. Song, mọi manh mối về cô đều dần dần bị chặt đứt mỗi khi anh đến một nơi mà anh nghĩ rằng cô sẽ ở đó. Rồi không thấy cô.
Đôi mắt của Vĩnh khô lại, anh cảm giác như những dây thần kinh đang phồng lên và sắp nổ tung. Gõ những ngón tay dài lên vô lăng, Vĩnh mím môi suy nghĩ. Con đường trước mắt anh như trải rộng ra, miên man và bất tận. Không phải anh đang lo lắng gì cho Thuỵ Nhiên, mà anh đang lo lắng cho chính mình. Nếu không tìm ra cô ta trước khi ông Việt Quang phát hiện, thì anh sẽ mất việc. Anh chỉ đang cố làm tốt công việc của mình thôi.
Vĩnh biết chắc rằng Thuỵ Nhiên sẽ không đến chỗ Tú, tay bạn trai hờ của cô ta. Trò cố tình để lộ thông tin này anh đã quá quen. Vả lại, Tú không phải người có thể cho cô ta hơi ấm để ở cạnh đêm dài.
Dừng xe lại trước Lúc Chiều Tàn, Vĩnh nhìn lên biển hiệu vẫn được bật sáng và cánh cửa đóng im lìm. Tiếng thở dài của anh bị nén lại trong sự thất vọng cùng cực. Anh dần dần mất phương hướng và không biết đi đâu nữa cả. Vĩnh ngửa đầu ra vẻ mỏi mệt, sau một đêm tìm kiếm, dọc sống lưng của anh nổi lên một cơn gai buốt nhói, còn cổ chân thì nhức nhối. Đáng ra số phận của anh sẽ không thế này! Đáng ra bây giờ anh đã có được cái đỉnh cao mà anh muốn, và đáng ra giờ anh có thể dẫn dắt lứa vận động viên trẻ đi tới đỉnh vinh quang như anh có thể đạt được.Vĩnh cay đắng nghĩ, nhưng dù quay lại thời gian đó, anh cũng vẫn sẽ hành động như thế mà thôi.
Bởi lòng thương hại là một điểm yếu của anh.
Mười năm trước, người đó đã quỳ trước mặt Vĩnh và xin anh hãy bỏ cuộc. Đó là đối thủ tranh suất vé dự giải Vô Địch Karate Trẻ thế giới cùng với anh. Anh sẽ không đồng ý, đương nhiên rồi, hồi ấy Karate là tất cả cuộc sống của anh, hơi thở của anh. Nhưng người đó đã nguỵ tạo hoàn cảnh để gợi lên sự thương hại trong anh. Trong võ thuật đối kháng, phân vân là một điều cấm kỵ. Chỉ một chút chần chừ cũng sẽ đưa bạn đến một kết cuộc thảm bại. Vĩnh đã chần chừ ra đòn quyết định để đối phương tìm thấy khe cửa hẹp hạ anh. Hắn hạ anh hoàn toàn bằng cách đạp gãy chân anh và loại anh mãi mãi ra khỏi mọi giải Karate.
Sự nghiệp của anh chỉ vì một chút lòng thương người mà tan vỡ.
Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện này là Vĩnh lại tự giận chính bản thân mình, lòng anh như có lửa, ngọn lửa như muốn thiêu đốt cả thế giới.
Vĩnh mở mắt bừng mắt ra vì tiếng chuông điện thoại, người gọi là Thuỵ Nhiên.
"Anh đã chịu thua chưa?" Giọng của Thuỵ Nhiên rất nhẹ nhàng, trong một không gian im vắng. Điều đó cho thấy cô ta đang ở một mình.
"Tôi sẽ tìm ra cô." Vĩnh nói rồi ngắt máy.
Vĩnh hạ phanh tay xuống, trong lòng ngập tràn quyết tâm. Anh sẽ không chịu thua bất cứ ai nữa. Cuộc đời anh đã nhận đủ thất bại rồi. Anh sẽ cố sống thật cẩn thận, luôn nhìn trước nhìn sau, luôn nghi ngờ tất cả, và luôn hướng tới đích đến cuối cùng. Bởi anh là người hiểu rõ hơn ai hết cảm giác của một kẻ chiến bại.
...
Thuỵ Nhiên tựa người vào tường, khuôn mặt tràn đầy vẻ đắc ý. Cô thích thú khi nghĩ đến những sắc thái trên khuôn mặt của Vĩnh, và cô thấy tiếc nuối vì không được nhìn thấy điều đó. Trong mắt của Thuỵ Nhiên, Vĩnh như tên vô diện chẳng có nổi một biểu hiện cảm xúc sinh động nào. Anh ta im lặng như một bóng ma, nói những câu chẳng có gì thú vị. Đôi khi Thuỵ Nhiên nghĩ có thể chính bản thân Vĩnh nghĩ rằng cô không có đủ thú vị để anh phải trưng ra những biểu cảm sinh động hơn, con người hơn. Và suy nghĩ đó như càng làm hằn sâu thêm sự chán ghét của cô dành cho anh ta.
"Em vẫn thức đó hả?" Giọng nói hơi nghẹt của Tùng vang lên sau cánh cửa.
Thuỵ Nhiên nín thở. Cô không muốn để Tùng biết là cả đêm hôm qua, cô chẳng thể nào ngủ được ở cái giường cứng như đá này. Vậy mà cô cứ nghĩ Tùng sở hữu một căn penhouse sang trọng với những nội thất đắt đỏ đầy vô lý và chưa chắc đã hữu dụng cơ đấy.
Không thấy Thuỵ Nhiên đáp lại, có vẻ như Tùng đã rời đi. Thuỵ Nhiên nghển cổ lên nghe ngóng, khi đã chắc chắn thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Suy cho cùng thì Tùng là một tay có ích nhất trong những kẻ vô dụng của Lưu Lạc Hội. Anh ta không xuất thân từ một gia đình giàu có, anh ta tự lập và biết kiếm tiền. Lý do Thuỵ Nhiên muốn Tùng ở trong Lưu Lạc hội là vì cô cảm thấy Tùng rất thông minh, kiến thức cũng nhiều. Cô cần có một ai đó nâng tầm tri thức đám não rỗng này.
"Nếu em chưa ngủ, có thể ra ngoài uống sô – cô - la nóng với anh." Tùng vẫn chưa rời đi. Có vẻ anh đã chắc chắn rằng Thuỵ Nhiên chưa hề ngủ.
Thuỵ Nhiên phân vân một hồi, cuối cùng quyết định đứng dậy rời khỏi căn phòng lạnh lẽo.
Khi cô mở cửa, đã thấy Tùng cầm hai cốc chocolate nghi ngút khói và dòng nước sánh vẫn cuộn theo hình tròn. Có lẽ anh ta vừa mới pha xong và đang đem chúng ra phòng khách. Thuỵ Nhiên cười gượng với anh. "Anh chưa ngủ sao?"
"Sao anh có thể ngủ được khi có em chứ." Tùng nháy mắt. Anh thường làm người ta dễ nghĩ khác đi vì mấy câu nói nhiều tầng nghĩa của mình. "Anh sợ là em đang gặp chuyện buồn." Rồi kết bằng một câu nói như khiến người tác tự thẹn trong lòng vì mấy suy nghĩ chẳng đâu vào đâu.
"Buồn thì sao?" Thuỵ Nhiên lấy lại vẻ hiếu thắng, bước lên cầm lấy một cốc chocolate trong tay anh rồi ra ghế sô pha ngồi. "Anh đâu thể giúp được gì cho em."
"Em đang ở trong nhà của anh đấy." Tùng nhắc nhở.
"Anh nên thấy may mắn vì em đã chiếu cố trú ngụ ở đây. Có rất nhiều người muốn mà không được."
"Thế à? Vinh hạnh cho tôi quá!" Tùng kính cẩn cúi mình đầy giả tạo.
Thuỵ Nhiên lườm anh ta: "Nếu anh không muốn thì em sẽ đi ngay."
"Anh mà không muốn thì anh đã đuổi em đi từ lúc em gọi điện rồi. Em nên thấy may mắn vì không phải ai cũng biết nhà của anh đâu." Tùng dùng cách nói của Thuỵ Nhiên để đối đáp lại cô.
Thuỵ Nhiên bật cười. Đó là lý do mà cô chọn đến chỗ của Tùng. Vì cô cảm thấy anh ta có một chút thật lòng với cô. Không phải là tình cảm nam nữ, mà là tình cảm giữa con người với con người. Rằng anh ta sẽ lo lắng, đôi chút thương xót nếu như cô gặp chuyện chẳng hay.
"Em cứ nghĩ là anh giàu lắm cơ đấy." Thuỵ Nhiên nhìn quanh. "Trông cái chỗ tồi tàn này xem."
Tùng không giận vì lời nói của Thuỵ Nhiên, anh ta nhấp môi vào lòng chocolate, nhắm hờ mắt tận hưởng nó rồi mới đáp: "Nó hợp với anh là được rồi."
Đôi mắt sáng của Thuỵ Nhiên hơi mở, cô nhún vai: "Cũng phải."
Thuỵ Nhiên bất giác nghĩ, dù cô có nhiều tiền đến đâu thì đó cũng không phải là tiền của cô. Dù cô có ở ngôi nhà sang trọng, rộng lớn thế nào thì cũng không phải nơi dành cho cô.
"Thế sao em lại đến chỗ của anh?"
"Em muốn qua đêm với trai bên ngoài."
"Qua đêm kiểu này ấy hả?" Tùng liếc mắt hỏi: "Uống sô - cô - la và ngồi nói chuyện?"
"Ừm, hay anh muốn qua đêm kiểu nào?" Thuỵ Nhiên đưa cằm lên, co chân nhẹ một chân trên ghế.
Tùng bật cười, phẩy tay: "Tôi bê đê má ơi."
Thuỵ Nhiên như đã biết điều này: "Vậy mà còn hỏi. Em chỉ muốn tìm một nơi yên bình sau những tức giận mà người khác đem đến thôi."
"Ai làm công chúa điện hạ tức giận vậy?"
"Tất cả nhân loại này."
"Trừ anh ra hả?"
Thuỵ Nhiên giơ ngón cái ra: "Đúng thế. Anh Tùng luôn làm em vui."
"Anh tưởng bố em không cho em đi qua đêm?"
"Em trốn đi không được à?"
"Thế thì gay go cho anh rồi."
Thuỵ Nhiên như chẳng quan tâm lắm: "Không sao đâu, dù thế nào thì bố cũng sẽ quy trách nhiệm về em thôi."
"Em nên nghe lời bố một chút đi, sau này tất cả giang sơn của ông ấy sẽ là của em."
"Chưa chắc." Thuỵ Nhiên nhìn xa xăm, nhưng cô không muốn giải thích. Chừng nào Thạch Thảo còn lởn vởn về cuộc sống của cô, thì giang sơn của bố vẫn là một kho tàng không chìa khoá.
Sự im lặng bao trùm nơi đây, ánh đèn chiếu xuống hai con người có hai dòng tâm sự khác biệt. Tùng không hiểu tại sao một kẻ sinh ra đã có tất cả như Thuỵ Nhiên lại có vẻ khổ tâm như vậy. Thuỵ Nhiên là một kẻ dễ gây hiểu lầm. Chính anh cũng đã từng nghĩ rằng cô ta là một nàng tiểu thư kênh kiệu và không biết phải trái. Nhưng có những lúc thấy Thuỵ Nhiên nhìn xa xăm, anh lại cảm thấy cô ta có rất nhiều tâm sự mà không biết kể ra cho ai.
Có thể là do Thuỵ Nhiên đang cố tạo ra một vỏ bọc, hoặc làm cho đối phương cảm thấy tò mò về những tâm tư thầm kín của cô, để bản thân có ý nghĩa hơn chăng?
Đột nhiên có tiếng chuông cửa khiến cả hai giật mình. Cốc chocolate trong tay Thuỵ Nhiên rung lên, làm nước sánh cả ra ngoài. Tùng không thấy điều đó mà nhìn đồng hồ. Anh không nghĩ được ra cái tên thích hợp nào cho việc viếng thăm này.
Thuỵ Nhiên đặt cốc xuống, nhìn Tùng với một vẻ lo lắng lẫn đề phòng. Hàng lông mày của cô lộ rõ dưới hàng mái hỉ nhi, trông giống con chó pug đang sợ hãi. Thuỵ Nhiên im lặng chờ đợi cho Tùng bước ra nhìn qua ống nhòm cửa, rồi cô mới cô hỏi: "Ai tìm?"
"Tay vệ sĩ của em."
Hơi thở của Thuỵ Nhiên càng nặng hơn, trong đầu cô đã nghĩ đến anh ta ngay từ đầu, nhưng cô vẫn tin tưởng vào tài lẩn trốn của mình. Làm sao mà anh ta có thể tìm đến đây được.
"Sao thế?" Tùng hỏi.
Thuỵ Nhiên không đáp mà vội vàng mở cửa sổ ra nhìn xuống bên dưới. Đây là tầng hai mươi hai, nếu nhảy xuống từ đây thì đời cô coi như chấm hết. Thuỵ Nhiên nghiến răng đóng cửa lại, đứng yên một lúc để mặc những câu hỏi tại sao cứ lướt qua trong đầu. Cuối cùng là đi đến chấp nhận rằng cô đã thua.
"Anh mở nhé?" Tùng đặt sẵn tay lên cửa, anh quay ra nhìn Thuỵ Nhiên đang lừ đừ trong một cơn tức giận.
Vĩnh đã tìm ra cô.
Vậy thì cô phải biết được, anh ta đã làm cách nào.
Thuỵ Nhiên đứng dậy, bước nhanh ra chỗ Tùng. Cô đẩy mạnh anh ta ra rồi mở cửa.
Vĩnh lạnh lùng nhìn cô, xen lẫn một chút đắc ý nữa. Anh quét ánh mắt dài qua cô, như để chắc chắn rằng cô vẫn còn nguyên vẹn. Dù đã tìm kiếm Thuỵ Nhiên cả đêm, Vĩnh vẫn đứng thẳng lưng trước cô. Anh không muốn cho cô thấy anh đã lao tâm khổ tứ vì cô như thế nào. Trong bộ đồ đen lạnh lùng, anh như tay sát thủ đã tìm ra kẻ mà mình đang truy sát. Những ngón tay lạnh của anh co lại, rồi với về phía Thuỵ Nhiên. Anh tóm lấy cổ tay cô: "Về thôi, cô chủ."
Thuỵ Nhiên nghiến răng, trợn mắt nhìn anh. Cô không thể nói được lời nào cả, bởi chúng bị mắc nghẹn ở cổ họng. Trong khoảnh khắc này, Thuỵ Nhiên tưởng mình sẽ nổ tung. Anh ta không thể hiện nhưng cô cảm nhận được sự đắc ý ấy. Đôi mắt giương cao rồi hạ xuống như chiếu thẳng vào con mồi mà anh ta vừa bắn mũi tên trúng. Sự coi thường đó làm cô không thể nào chịu được.
"Tôi đã nói gì anh quên rồi hả?"
Vĩnh ghé sát lại gần Thuỵ Nhiên, thách thức: "Cô nói lại đi, tôi quên rồi."
Thuỵ Nhiên nhìn anh một giây, rồi bất ngờ lao về phía trước hòng cưỡng đoạt đôi môi kia.
Nhưng Vĩnh đã nhanh chóng né được, môi cô rơi vào một khoảng không. Lòng anh thắt lại vì sợ hãi.
"Về thôi." Vĩnh liếc nhìn qua vai của Thuỵ Nhiên, nơi một tay đàn ông đeo kính, khuôn mặt trắng đầy công tử đang quan sát hai người nãy giờ. "Mang giúp tôi cái áo khoác của cô ấy ra đây."
Tùng không dám phản kháng, anh vội vàng vào lấy áo rồi đưa cho Vĩnh. Tùng không lạ gì anh ta - vệ sĩ của Thuỵ Nhiên. Anh đã để ý người đàn ông này từ lâu. Sự lạnh lùng, xa cách của anh ta khiến Tùng cảm thấy tò mò.
Một chút hứng thú nữa!
"Cảm ơn. Lần sau đừng lo chuyện bao đồng." Vĩnh gật đầu với Tùng rồi rời đi. Tay anh vẫn không hề buông cổ tay của Thuỵ Nhiên ra.
Thuỵ Nhiên loạng choạng bước theo Vĩnh. "Này, tôi tự đi được." Nhưng dù cô có hét lên thì Vĩnh vẫn không thèm quan tâm.
Cửa thang máy đóng lại, Thuỵ Nhiên đứng dựa người vào tay vịn, nhìn Vĩnh. Tâm trạng của cô đã khá hơn một chút, đã có thể im lặng quan sát anh để đưa ra phán đoán cho những thắc mắc trong lòng. Có vẻ như Vĩnh hiểu cô hơn cô tưởng. Anh ta có thể tìm ra cô dù không có chút manh mối nào sao? Không, chắc chắn cô đã để lộ ra sơ hở nào đó.
"Sao anh biết tôi ở đây?" Không kìm được Thuỵ Nhiên liền hỏi.
Vĩnh không trả lời.
"Anh gắn định vị trong xe tôi à?"
Vĩnh hít một hơi thật sâu, mắt nhìn bảng điện tử. Những con số đang trôi xuống.
"Không muốn nói thì thôi vậy." Thuỵ Nhiên nhún vai, phẩy tay. Đồng thời, cô đưa chìa khoá xe cho Vĩnh. "Này."
Vĩnh liếc nhìn Thuỵ Nhiên một chút, rồi nhẹ nhàng đưa tay ra đón lấy.
Nhưng trong khoảng khắc những ngón tay dài của anh chạm nhẹ lên bàn tay Thuỵ Nhiên, thì anh đã bị cô đánh lừa. Y như cảnh tượng anh bị người đó hạ gục trong cuộc thi hơn mười năm trước.
Thuỵ Nhiên như một con bướm trong đêm, nhẹ nhàng tung cánh vươn mình đến. Cô đã có thời gian đủ để quan sát và đưa ra ngón đòn này. Đôi chân cô kiễng lên, còn một tay thì víu lấy bờ vai của Vĩnh. Môi cô chạm nhẹ lên môi anh. Hơi lạnh dần dần dịu tắt.
Thuỵ Nhiên thấy rùng mình. Cô chưa từng thấy ai có đôi môi lạnh lẽo đến vậy. Song, sự rung động này sao lại kéo dài đến thế?
Không phải cô. Là Vĩnh! Anh ta đang run lên bần bật.