Thẩm Trúc Chỉ đang vốn chơi đàn bỗng đột nhiên biểu cảm trên gương mặt cô thay đổi. Liền lập tức, cô dừng lại việc đang chơi vĩ cầm mà đột ngột rời khỏi sân khấu, tay cầm chắc chiếc đàn mà chạy ra phía cửa chính khán phòng khiến tất cả mọi người bên dưới ngơ ngác, không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
- "Thẩm Trúc Chỉ."
Vu Nhuận Đông ở bên dưới bất ngờ trước hành động này của cô mà nhanh chóng đứng bật dậy sau đó hớt hải đuổi theo sau.
- "Rốt cuộc cô ấy bị làm sao thế?"
Lúc này, cơ thể Thẩm Trúc Chỉ hoàn toàn được thay thế con người của Lạc Chi Dao. Còn nhớ lúc nãy, khi Thẩm Trúc Chỉ chuẩn bị kết thúc đoạn nhạc thì bất ngờ cảm nhận điều gì đó từ phía linu hồn Lạc Chi Dao.
- "Chi Dao, cô làm sao thế?"
- "Tôi nghe được tiếng kêu rên thảm thiết từ linh hồn của Mục Thư Kỳ. Cô ấy chắc chắn đang gặp phải chuyện không hay."
Rõ ràng, quan hệ giữa cô và Mục Thư Kỳ chẳng hề tốt đẹp thế nhưng thâm tâm Lạc Chi Dao không cho phép bọn người tàn ác kia sống một cách ung dung tự tại như thế được. Có thể quyền lực, tiền bạc che lấp đi những tội ác mà bọn người đó đã gây ra. Nhưng chắc chắn rằng họ sẽ không tài nào thoát được sự trừng phạt của trời cao.
Vu Nhuận Đông ngồi vào bên trong xe định lên ga đuổi theo người phía trước thì nghe tiếng đập cửa kính không ngừng ở phía ngoài. Thẩm Bách Kiêu nhận ra sự biến mất kì lạ của Lạc Chi Dao và cả biểu hiện kì quái của em gái cho nên anh cũng đoán được phần nào mà quyết định đi cùng Vu Nhuận Đông.
- "Cho tôi đi cùng với. Hướng mà Chỉ Chỉ đi đến hình như không phải là nhà."
Vu Nhuận Đông hạ cửa kính xe xuống mà nói vọng ra:
- "Mau lên xe. Tôi biết cô ấy đang đi đâu. Đường đó chính là nơi dẫn đến dinh phủ của ngài Vương. Tôi không thể để quá khứ một lần nữa lặp lại."
Hàng lông mày Vu Nhuận Đông nhíu chặt. Sắc mặt anh lúc này vô cùng căng thẳng tất cả là do những hình ảnh đau buồn trong quá khứ về cái chết của Lạc Chi Dao một lần nữa lại hiện về. Anh lo rằng người tiếp theo gặp chuyện không ai khác chính là Thẩm Trúc Chỉ.
Dinh phủ nhà họ Vương...
Lạc Chi Dao trong cơ thể Thẩm Trúc Chỉ thoáng chốc đã đến trước cổng lớn của Vương gia, tuy nhiên cô lại không tài nào đường đường chính chính đi sâu vào bên trong cho nên đã nhân lúc nữ hầu đi ra mở cổng liền lập tức dùng chiếc vĩ cầm trong tay bất ngờ đập vào gáy khiến cô ta bất tỉnh ngay lập tức, sau đó hoán đổi quần áo trên người của nữ hầu mà trà trộn vào bên trong.
Do là người có chức quyền, địa vị cao cho nên việc thuê hàng trăm gia nhân và thuộc hạ là chuyện bình thường. Nhưng điều này cũng là một trong những trở ngại làm cho những người vệ sĩ không tài nào phát hiện ra sự xuất hiện bất thường của nữ hầu lạ mặt.
Ở bên trong căn phòng tối, Tống Diệp Thanh vô cùng thành tâm chấp tay trước vị pháp sư mà bà ta cất công sai người tìm kiếm. Nghe bảo ông ta rất giỏi trong việc khiến linh hồn vất vưỡng bị giam cầm mãi mãi dưới thuật phép của ông ta.
- "Dạo này tôi luôn bị một linh hồn kẻ xấu đeo bám trong từng giấc ngủ. Tôi muốn ả ta hồn phi phách tán, mãi không siêu thoát khi muốn đối đầu với tôi."
Mùi nhang khói vây kín khắp căn phòng. Tống Diệp Thanh hướng ánh mắt tràn ngập sự căm ghét, trong bụng không ngừng chửi rủa linh hồn Mục Thư Kỳ mà lạnh giọng chậm rãi nói từng chữ.
Ở phía ngoài, Vu Nhuận Đông và Thẩm Bách Kiêu sắc mặt tràn ngập nỗi lo lắng ngay khi biết được nơi mà Thẩm Trúc Chỉ đến chính là dinh phủ nhà họ Vương.
- "Rốt cuộc cô ấy đến đây là vì điều gì?"
Vu Nhuận Đông nhíu mày thắc mắc. Lúc này, Thẩm Bách Kiêu ngồi ở ghế phụ lên tiếng nói, giải đáp toàn bộ khúc mắc lúc này trong lòng Vu Nhuận Đông, anh đáp:
- "Không liên quan đến Chỉ Chỉ mà là ân oán trước đây của Lạc Chi Dao."
- "Lạc Chi Dao? Cô ấy thực sự vẫn còn lưu lạc ở nơi này sao?"
Vu Nhuận Đông ngạc nhiên hỏi lại. Mặc dù anh sớm biết chuyện này từ lâu, tuy nhiên anh lại không tin đến mức rằng có linh hồn tồn tại trong thân xác của một người. Anh chỉ nghĩ rằng chẳng qua giữa Thẩm Trúc Chỉ và Lạc Chi Dao sớm đã có mối liên kết đặc biệt nào đó.
- "Hiện tại ngài Vương vắng nhà cũng là một chuyện tốt. Tuy nhiên trước hết chúng ta cần phải biết mục đích đến đây của Chỉ Chỉ là gì."