Trong quán bar xập xình tiếng nhạc.
Trác Viễn Phong và Trương Nghị đang ngồi uống rượu, tâm sự về cuộc đời.
Trương Nghị liên tục nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình.
Lâm Y Tịnh chỉ cho anh đi đến 8 giờ tối.
Hiện tại cô đang mang thai, nên anh không dám chọc cho cô giận.
Như vậy anh sẽ bị quăng ra khỏi Trương gia.
Trác Viễn Phong nhìn mà nhếch môi cười.
Diệp Dĩ Hiên là phụ nữ rất hiểu chuyện, cô không bao giờ ghen tuông vô cớ, nhưng cô cũng không muốn anh đi bar uống rượu vì nó có hại cho sức khỏe.
" Cậu đúng là làm mất mặt đàn ông "
" Chắc vợ cậu không mắng cậu? "
" Tôi không bao giờ bị vợ mắng như cậu.
Và điều quan trọng là vợ tôi, cho tôi đi đến 10 giờ "
Trác Viễn Phong tự hào vì mình có một cô vợ quá hiểu chuyện, lại còn xinh đẹp.
Không làm anh mất mặt với bạn bè, chỉ cần anh thành thật nói với cô và về trước 10 giờ.
Trương Nghị thở dài, rồi nhìn đồng hồ đeo tay.
Đã 7h50 rồi, anh phải đi về nếu không Lâm Y Tịnh sẽ nổi điên lên.
Bình thường đã hung dữ, bây giờ mang thai còn hung dữ hơn.1
...!
Trác Viễn Phong đi về biệt thự chỉ hơn 8 giờ.
Mở cửa phòng ngủ thì anh thấy Diệp Dĩ Hiên đang đọc truyện ru tiểu Viên Viên ngủ.
Nhìn thấy anh về cô liền mỉm cười tươi.
" Ông xã, sao anh về sớm vậy? "
" Ba ba "
Tiểu Viên Viên ngồi dậy, chạy nhanh xuống giường ôm lấy chân của Trác Viễn Phong bảo anh bế.
Anh hiểu ý liền bế cô bé lên, hôn vào cặp má banh bao của cô.
" Trương Nghị về nên anh cũng về luôn "
Trác Viễn Phong đi lại hôn vào gò má của cô rồi để tiểu Viên Viên ngồi xuống giường với cô.
" Ngoan, ở đây với mẹ, ba vào thay đồ.
Trên người ba có mùi rượu "
Tiểu Viên Viên ngoan ngoãn ngồi cùng với Diệp Dĩ Hiên, xoa xoa cái bụng to tròn hơn 5 tháng của cô.
" Mẹ, là em trai hay em gái vậy mẹ? "
" Con thích em trai hay em gái?"
" Con thích em gái, có em gái sẽ chơi búp bê cùng với con "
Tiểu Viên Viên cười tươi, nụ cười xinh xắn, đáng yêu làm cho Diệp Dĩ Hiên không cầm lòng được mà hôn vào gò má trắng mịn của cô.
" Sẽ có em gái cho con "
Diệp Dĩ Hiên chỉ nói bừa vậy thôi chứ cô cũng không biết mình mang thai con trai hay con gái vì khi siêu âm cô không hỏi về giới tính.
Cô muốn bất ngờ vì con trai hay con gái đều được, đều là bảo bối của cô và Trác Viễn Phong.
Trác Viễn Phong đi ra với bộ đồ thể thao thoải mái.
Anh đã tắm gội sạch sẽ mùi rượu để không làm hại đến sức khỏe của Diệp Dĩ Hiên và tiểu Viên Viên.
" Trễ rồi, nằm xuống ba ru con ngủ "
" Vâng ạ "
Tiểu Viên Viên ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Trác Viễn Phong lim dim muốn ngủ.
Diệp Dĩ Hiên nhìn thấy mà nở nụ cười hạnh phúc, đưa tay vuốt ve chiếc bụng to tròn của mình.
Sau khi tiểu Viên Viên ngủ thì Trác Viễn Phong đã đi qua massage cho cô thoải mái.
Anh biết mang thai rất cực, sinh cũng rất đau.
Anh định sau khi cô sinh xong, anh sẽ đi triệt sản không sinh nữa.
Biện pháp ngừa thai nào cũng có phần trăm mang thai và cũng phiền phức nên triệt sản là cách ngừa tốt nhất.1
" Thoải mái không bà xã "
" Được rồi, em không mỏi.
Anh nằm xuống nghỉ ngơi đi, làm việc cả ngày rồi "
" Không sao, anh không mệt "
" Con yêu, không được làm mẹ khó chịu có biết không? "
Trác Viễn Phong cúi xuống hôn khắp bụng của Diệp Dĩ Hiên.
" Nằm xuống ôm em, em nhớ mùi của anh "
Trác Viễn Phong bật cười hôn lên môi của Diệp Dĩ Hiên rồi nằm xuống ôm lấy cô vào lòng.
Anh đưa tay vuốt ve chiếc bụng của cô, nơi đây có đứa con của anh và cô.
Anh không ngờ mình lại may mắn như vậy, có cả ba đứa con và một người vợ vô cùng xinh đẹp.
" Ông xã à, Viên Viên thích em gái, vậy anh có thích bé gái không?"
" Thích, chỉ cần là con của chúng ta thì con trai hay con gái anh đều thích và thương chúng hơn sinh mạng của anh "
Diệp Dĩ Hiên mỉm cười hạnh phúc.
Dạo này anh nói chuyện rất ngọt ngào, lãng mạn.
Không còn biến thái, xấu xa như ngày xưa.
....!
Tại Trương gia.
Trương Nghị vừa mở cửa đi vào đã bắt gặp ngay ánh mắt giết người của Lâm Y Tịnh.
" Bà xã, anh về rồi "
" Tại sao lại trễ 10 phút? Anh nói 8 giờ nhưng bây giờ đã là 8 giờ 10 phút rồi? Anh không còn yêu tôi nữa phải không? Tôi mang nặng đẻ đau đứa con của anh, rồi anh chê tôi có phải không? "
Lâm Y Tịnh đặt tay lên bụng mình.
Cô mang thai đã hơn 7 tháng vậy mà Trương Nghị còn dám bỏ cô đi quán bar.
Anh nhìn cô bụng to, thân hình xấu xí nên chán bỏ đi quán bar sao? Những cô gái ở đó có gì hơn cô chứ? Thử mang thai xem ai hơn ai?.
" Bà xã, anh làm gì mà hết yêu em chứ? Còn nữa, em xinh đẹp như vậy sao anh có thể chê em chứ? "
Trương Nghị đi lại gần ôm lấy Lâm Y Tịnh dỗ dành.
Nếu biết cô mang thai tính tình khó ở như vậy, thì anh đã không cho cô mang thai.
Cái gì cũng ghen được, thậm chí anh ngủ ôm gối ôm cô liền quăng gối ôm vào thùng gác.
" Anh yêu em vậy mà về trễ 10 phút "
" Bà xã, em nên đi hỏi tài xế.
Khi nãy tài xế bị đau bụng cần đi gấp nên anh mới về trễ "
" Thật không? "
" Thật, không tin sáng ngày mai em hỏi thử đi.
Anh có bao giờ nói dối em đâu "
" Sáng mai em hỏi, nếu không có anh chết với em "
Lâm Y Tịnh nghiến răng nói.
" Ừm, được rồi.
Để anh vào phòng tắm, tắm cái đã.
Người của anh toàn mùi rượu "
Trương Nghị buông Lâm Y Tịnh ra đi vào phòng tắm.
Anh đóng cửa lại liền lấy điện thoại nhắn tin cho tài xế của mình.
Nếu để cô biết anh nói dốc thì ngày mai chắc chắn Trương gia sẽ không yên.
Một năm sau.
Lâm Y Tịnh quýnh quánh xuống xe chạy vào nhà của Diệp Dĩ Hiên.
Cô đang chơi đùa cùng với tiểu Minh, tiểu Viên Viên và tiểu Hạo ở sofa phòng khách để chờ Trác Viễn Phong về.
Diệp Dĩ Hiên đã hạ sinh cho Trác Viễn Phong một thiếu gia rất khôi ngô, tên là Trác Hiên Hạo.
Tiểu Hạo bây giờ đã 8 tháng tuổi, đã bập bẹ gọi baba.
" Dĩ Hiên, cậu còn ngồi đây được sao? "
" Không ngồi đây thì ngồi ở đâu? "
Diệp Dĩ Hiên không hiểu Lâm Y Tịnh bị làm sao?
" Mình nói cho cậu nghe nhé, chồng cậu đang ở quán bar "
" Ừm, mình biết mà.
Hôm nay anh ấy có hẹn với đối tác ở đó, có cả chồng cậu nữa "
" Dĩ Hiên, cậu không ghen sao? Cậu có biết ở quán bar rất phức tạp không? "
" Y Tịnh à, cậu đừng có ghen quá.
Hai người họ rất ngoan, không có làm gì có lỗi với mình đâu "
" Mình biết, nhưng mình không thích chồng mình nhìn người phụ nữ khác.
Bọn họ mặc đồ như không mặc, cứ ve vãn xung quanh chồng mình "
" Vậy thì cậu muốn làm gì? "
Diệp Dĩ Hiên bật cười thành tiếng.
Sao cô bạn của cô lại ghen như vậy? Lâm Y Tịnh của lúc trước đâu rồi? Ngày xưa còn nói sẽ không bao giờ lập gia đình, ai cũng giả dối thôi thì cứ sống độc thân.
" Cậu mau cùng mình đến quán bar xem họ làm gì? "
" Được rồi, đợi mình cho tiểu Hạo ti cái đã "
Diệp Dĩ Hiên gọi bà vú ra cho tiểu Viên Viên đi ngủ và cô thì bế tiểu Hạo lên phòng cho ti sữa.
Tiểu Minh cũng chẳng quan tâm đi lên phòng học bài.
Cả hai đi đến quán bar.
Lâm Y Tịnh nghiến răng ken két khi nhìn thấy bàn của Trương Nghị toàn là gái.
" Trương Nghị "
" Nè, cậu đi đâu vậy? "
Diệp Dĩ Hiên thấy Lâm Y Tịnh định đi đến đó phẩu thuật cho Trương Nghị mà kéo tay cô lại.
" Cậu có thấy gì không? Chồng cậu kìa "
Trong lòng của Diệp Dĩ Hiên cũng không vui.
Nói thật ra, đâu có ai nhìn thấy chồng mình ngồi cùng với gái mà vui đâu.
Nhưng Trác Viễn Phong và Trương Nghị rất ngoan, chỉ nhìn chứ không có làm gì quá đáng.
Còn những đối tác của anh thì hai tay ôm hai em, lâu lâu còn bóp vào ngực của những cô gái đó.
" Đây là công việc mà, làm sao tránh khỏi "
" Công việc gì mà ngồi nhìn gái.
Mình không để yên đâu "
Dù Trác Viễn Phong và Trương Nghị rất chán ghét khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhưng đây là những đối tác lớn của tập đoàn.
Anh không thể làm gì quá đáng được.
" Trương Nghị "
Lâm Y Tịnh đi lại.
Diệp Dĩ Hiên cũng chạy theo cô, ngăn cô làm loạn ở đây.
Trương Nghị và Trác Viễn Phong cũng nhìn qua, cả hai rất không vui khi thấy Lâm Y Tịnh và Diệp Dĩ Hiên ở đây.
" Em làm gì ở đây vậy Y Tịnh? "
" Vậy còn anh làm gì? Anh đến nhìn những cô gái ở đây sao? "
Lâm Y Tịnh tức điên lên chỉ tay về phía những cô gái ở đó.
Bọn họ đều nhếch môi cười nhạo cô và Diệp Dĩ Hiên, còn cố tình kéo dây áo xuống để chọc tức.
Đêm nào những cô gái ở đây đều chứng kiến những cảnh tương tự như thế này.
" Em về trươc đi, một lát anh về rồi chúng ta nói chuyện "
Trương Nghị rất tức giận khi Lâm Y Tịnh chạy đến đây làm loạn.
Hình như anh chiều cô quá nên cô không xem anh ra gì nữa.
Diệp Dĩ Hiên nhìn một lượt những cô gái ở đây rồi nhếch môi cười đi lại ngồi xuống cạnh Trác Viễn Phong, ôm lấy cánh tay của anh như khẳng định không ai có thể thay thế cô ngồi vào vị trí này.
" Ông xã ~~ anh say chưa? "
Trác Viễn Phong bật cười nhéo chóp mũi của Diệp Dĩ Hiên.
" Anh chưa say, vẫn còn đủ khả năng phục vụ em "
Diệp Dĩ Hiên cũng mỉm cười, chủ động hôn lên môi anh.
" Hoàng tổng, Hắc tổng, Phó tổng, tôi xin phép về trước.
Hôm nào lại hẹn mọi người uống rượu "
Trác Viễn Phong nói rồi bế bổng Diệp Dĩ Hiên đi ra về.
Cô cũng thuận theo ý anh, vòng tay qua cổ anh..