Đến tối Lâm Y Tịnh rất khó xử, Trương Nghị thì đã đi qua thư phòng để làm việc. Khi nãy cô đã bảo tiểu Niên ngủ cùng nhưng cậu nhất quyết không chịu cứ đòi ngủ một mình.
Lâm Y Tịnh lại giường nằm xuống, khi cô quyết định kết hôn với anh thì phải chấp nhận có chuyện này. Đó là chuyện sinh hoạt vợ chồng. Cô là bác sĩ, chỉ cần nhìn sơ qua thì cũng hiểu thể lực của Trương Nghị như thế nào? Anh còn đang ở độ tuổi sung mãn nhất của đàn ông, việc đòi hỏi về thể xác là đều không thể tránh khỏi. Nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện này, cô rất ngại khi tiếp xúc thân mật với anh. Chắc là do cô vẫn chưa có tình cảm sâu đậm với anh.
Hơn 9 giờ tối Trương Nghị vẫn đang miệt mài với đóng hồ sơ trong bàn. Anh đưa tay định ký vào hồ sơ thì chợt nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên tay mình, anh liền giật mình.
Trương Nghị vội vàng đứng dậy chạy về phòng. Anh quên mất mình đã có vợ, anh cần phải quan tâm vợ mình nhiều hơn để cô không tủi thân.1
Mở cửa phòng ra thì thấy Lâm Y Tịnh đã nằm ngủ. Anh thật sự giận mình vì đã quá mê công việc mà bỏ cô một mình.
Trương Nghị tắt đèn để cho Lâm Y Tịnh ngủ ngon hơn. Anh lấy điếu thuốc đi ra ban công hút thuốc và suy nghĩ.
Anh không biết mình nên làm gì đây? Anh có nên gần gũi với cô hay không? Anh sợ cô không đồng ý, nhưng nếu không làm thì lại sợ cô thấy tủi thân, cho rằng anh không quan tâm.
Lâm Y Tịnh bị mùi thuốc lá của Trương Nghị mà tỉnh giấc, mấy hôm nay vì quá mệt nên cô muốn ngủ bù.
Lâm Y Tịnh ngồi dậy nhìn Trương Nghị. Thấy anh đang đứng ngoài ban công và còn đang hút thuốc.
" Hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu "
Cô đi ra ban công với anh.
Trương Nghị bất ngờ nhìn Lâm Y Tịnh rồi dụi điếu thuốc.
" Anh làm em thức giấc sao? "
" Không có, chỉ là còn sớm nên ngủ không sâu giấc "
Trương Nghị gật đầu, vòng tay ôm lấy Lâm Y Tịnh nhưng cô ngại ngùng đẩy anh ra. Anh định sẽ làm gì khi trong phòng hiện tại chỉ có hai người, còn là buổi tối nữa chứ? Cô vẫn chưa sẵn sàng mà.
" Em...em "
" Không sao, ở ngoài đây lạnh lắm. Em vào phòng đi "
Nói là không sao nhưng trong lòng anh có sao. Thì ra Lâm Y Tịnh vẫn chưa thể chấp nhận anh, dù anh đã cố gắng vun đắp rất nhiều.
Anh là người chưa từng trải về chuyện yêu đương. Anh không biết cách nói sao cho lãng mạn, ngọt ngào, để chinh phục trái tim của cô. Những gì anh nói đều là những gì anh nghĩ trong đầu. Anh không sống giả dối cũng không muốn đối phương giả dối với anh.
Ở hiện tại Trương Nghị cũng không biết mình có yêu cô không, hay chỉ vì tiểu Niên nên anh mới cố gắng vun đắp nhiều như vậy.
" Trương Nghị, anh cho em một thời gian nữa được không? Em vẫn chưa sẵn sàng cho việc đó "
" Ừm, anh không sao đâu "
Trương Nghị cười khổ trong lòng. Gần 34 năm trên cuộc đời chỉ có một đêm ân ái cùng cô. Người khác không hiểu lại nói anh yếu sinh lý.
Nhưng thật sự ở hiện tại anh có ham muốn cùng Lâm Y Tịnh. Anh cũng không hiểu vì sao?
Anh là thiếu gia của Trương gia mà, chỉ cần anh lên tiếng thì đã có người cởi sẵn lên giường nằm chờ anh. Nhưng anh bị dị ứng và chán ghét những thể loại phụ nữ như vậy.
Đứng ngắm cảnh đêm một lát thì cả hai đi vào phòng. Anh đi lại giường lấy chiếc gối rồi lại sofa nằm xuống ngủ. Không phải vì giận cô hay ghét cô mà anh đang tôn trọng cô. Anh muốn để cho Lâm Y Tịnh cảm thấy thoải mái nhất khi ở bên anh.
Lâm Y Tịnh thấy xót trong lòng. Cô không phải ý đó đâu, cô không phải không muốn nằm ngủ cùng anh.
" Trương Nghị, anh lên giường nằm đi. Nằm sofa không tốt đâu "
" Không sao đâu, em ngủ đi "
Trương Nghị nói xong mắt anh liền nhắm lại. Lâm Y Tịnh định nói gì nhưng lại thôi. Chắc anh đang giận, đang khó chịu.
- -----------
Sáng hôm sau, khi Lâm Y Tịnh thức dậy đã không thấy Trương Nghị đâu. Cô đi ngồi dậy đi vào phòng tắm vscn rồi đi xuống lầu.
Cô đi xuống thì thấy Trương Nghị cùng tiểu Niên đang lắp ráp chiếc xe điều khiển, Nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của hai ba con mà cô phì cười. Sao có thể giống nhau đến vậy, cô chẳng thể tìm được chỗ khác nhau.
" Ông bà nội đâu rồi tiểu Niên? "
" Ông bà nội đang đi dạo ngoài vườn ạ "
Sáng sớm ông bà Trương đã cùng nhau đi dạo uống trà hưởng thụ cuộc sống viên mãn này. Ông bà bây giờ không còn lo nghĩ gì nữa cả.
" Hôm nay anh có đi làm không?"
Lâm Y Tịnh hỏi Trương Nghị. Anh dừng tay lại ngước lên nhìn cô.
" Có, nhưng đầu giờ chiều anh mới đi. Chắc là tối nay anh sẽ về khuya "
" Sao vậy? Tập đoàn có việc gì sao? "
" Anh có lịch hẹn với mấy đối tác lớn, có cả Trác Viễn Phong nữa "
7 giờ tối nay Trương Nghị có lịch hẹn với mấy đối tác lớn ở quán bar để cùng nhau bàn bạc về những dụ án lớn sắp tới.
Lâm Y Tịnh buồn hiu gật đầu. Anh là đang muốn tránh né cô sao? Anh nói muốn cùng cô vun đắp mà, sao khi kết hôn rồi anh lại thay đổi như vậy?
" Anh đã cho người mua một căn biệt thự ở gần đây, em nói với ba mẹ dọn đến sống để chúng ta chăm sóc "
Trước khi kết hôn Trương Nghị đã cho người mua một căn biệt thự ở gần Trương gia để cho Lâm Y Tịnh và anh thuận tiện đi lại chăm sóc. Dọn về Trương gia sống cùng là điều không thể vì chắc chắn ông bà Lâm sẽ không đồng ý. Nhưng ông bà chỉ có một mình Lâm Y Tịnh, bây giờ cô đã lấy chồng nên ông bà chỉ sống một mình.
" Hả, anh mua khi nào? Nhưng em thấy không ổn đâu "
Lâm Y Tịnh nhăng mặt. Làm vậy thì ông bà Trương sẽ nghĩ gì về cô.
" Không ổn chỗ nào? Anh đã thuê sẵn người làm. Ở gần, chúng ta cũng dễ dàng đi lại chăm sóc "
Vì nhà của Lâm Y Tịnh và Trương gia cách nhau khá xa. Nếu cô có đi về thăm ông bà Lâm, hay ông bà có đau ốm thì cũng không thuận tiện đi lại.
Với lại anh là con rễ mà, anh đâu thể để cho ông bà Lâm sống trong căn nhà không đầy đủ tiện nghi như vậy. Về biệt thự sẽ thoải mái hơn và có người làm chăm sóc.
" Nhưng mà...."
" Không nhưng gì hết, một lát em đi về bảo vậy với ba mẹ đi "
Lâm Y Tịnh xụ mặt đi vào phòng bếp? Cô sợ ông bà Trương sẽ hiểu lầm là cô lợi dụng anh.
Đến đầu giờ chiều, Trương Nghị đi lên tập đoàn nên sẵn đưa Lâm Y Tịnh vào tiểu Niên về nhà ông bà Lâm chơi luôn. Cô không biết lái xe, cũng không muốn nhờ tài xế của anh vì cô rất ngại với việc để người khác chờ đợi mình.
Trương Nghị cũng đi vào nhà cùng Lâm Y Tịnh và tiểu Niên để chào hỏi ông bà Lâm rồi mới lên xe đi đến tập đoàn.
Trương Nghị đến tập đoàn liền đi vào phòng họp. Công việc của anh rất nhiều nhưng vẫn dành thời gian bên cô, bên tiểu Niên. Anh ý thức được mình đã có vợ có con, không thể cứ như ngày xưa mà ngày đêm vùi đầu vào công việc rồi bạn bè.