Lâm Y Tịnh đi về nhà liền chạy vào phòng tìm tiểu Niên. Cậu đang ngủ rất say, không biết chuyện gì.
Nước mắt của Lâm Y Tịnh rơi xuống lả chả. Khi nãy cô và Trương Nghị cải nhau rất nhiều, anh rất kiên quyết muốn giành lấy tiểu Niên.
Nếu không phải vì ba mẹ đã lớn tuổi không thể sống một mình thì Lâm Y Tịnh sẽ không bao giờ về nơi đây. Cô sẽ cùng tiểu Niên sống một cuộc sống đơn giản nhưng hạnh phúc.
Lâm Y Tịnh nằm xuống giường ôm tiểu Niên vào lòng. Dù có như thế nào thì cô cũng không bao giờ rời xa con của mình.
Trương Nghị đi về nhà với khuôn mặt vô cùng mệt mỏi. Sự việc năm đó anh cũng đáng trách. Hôm Lâm Y Tịnh nói là đến gặp anh để thông báo việc mang thai nhưng thấy anh ôm ấp người con gái khác, người con gái khác đó chính là em họ của anh Trương Bân Bân.
Hôm đó Trương Bân Bân từ bên Mỹ trở về, khi trở về liền đến tập đoàn tạo bất ngờ cho anh. Anh không ngờ sự việc đó lại làm cho Lâm Y Tịnh hiểu lầm là anh có bạn gái nên không muốn thông báo, sợ phiền đến cuộc sống của anh.
Trong lòng của Trương Nghị hiện tại đang đấu tranh dữ dội. Hôn sự đang tiến hành, tuần sau là lễ đính hôn, tháng sau là lễ kết hôn. Anh phải làm gì đây mới hợp lý.
Hủy hôn, liệu mẹ anh có chấp nhận hay không? Bà chắc chắn sẽ giành tiểu Niên vì tiểu Niên là con cháu của Trương gia nhưng còn Lâm Y Tịnh thì sao? Liệu mẹ anh có chấp nhận hay không? Còn Trần gia và Trần Thảo Nhi thì phải làm sao?.
Trương Nghị đi lấy chai rượu ngồi xuống sofa. Anh định sẽ rủ Trác Viễn Phong đi bar nhưng Trác Viễn Phong đã đi công tác bên Mỹ.
Trương Nghị uống cạn ly rượu rồi ngã người nhìn lên trần nhà. Trong đầu của anh hiện lên hình ảnh của tiểu Niên.
Anh nhếch môi cười khi tiểu Niên thật sự rất giống anh, điểm nào trên khuôn mặt cũng vậy. Khi trưa anh còn nhìn thấy có hai cô con gái đang nhìn trộm con trai anh. Mới hơn 3 tuổi mà đã có sức hút như vậy, lớn lên chắc cũng không thua anh.
* Cốc cốc cốc *
" A Nghị à, con ngủ chưa? Mẹ vào nhé? "
Bà Trương gõ cửa phòng của anh. Bà muốn hỏi anh về kết quả điều tra đứa bé đó. Bà cứ không yên trong lòng.
" Mẹ vào đi "
Bà Trương đi vào thì cảm thấy rất khó chịu. Ngày nào bà cũng thấy Trương Nghị uống rượu không ít thì nhiều. Cũng tại Trác Viễn Phong thất tình mà ra.
" Trương Nghị, con không uống rượu thì ăn cơm không ngon sao? "
Bà Trương lấy ly từ tay anh không cho uống nữa.
" Có chuyện gì sao mẹ? "
" Đứa bé đó là con của ai? "
Bà Trương vào thẳng vấn đề. Hơn 80 % bà nghĩ cậu nhóc đó chính là con của Trương Nghị.
" Mẹ, nếu con muốn hủy hôn thì sao? "
" Cho mẹ một lý do chính đáng."
" Cậu nhóc đó chính là con trai của con "
Bà Trương nhảy dựng lên. Bà biết ngay mà, bà đoán thì không bao giờ sai.
" Thằng chết tiệt này, con ăn ở với con gái nhà người ta đến có con luôn sao? Vậy mà không chịu kết hôn. Con muốn làm cho mẹ tức chết à "
Bà Trương đánh vào người của Trương Nghị. Thương ai, kết hôn với ai, bà đâu có phản đối hay ngăn cấm. Vậy mà dám lén lút làm cho con gái nhà người ta mang thai rồi sinh con một mình, đứa bé bây giờ còn hơn 3 tuổi.
" Mẹ, mẹ không hiểu vấn đề đâu "
Trương Nghị nhăng mặt. Giữa anh và Lâm Y Tịnh không có tình yêu mà chỉ là tình một đêm. Có trách thì trách súng anh quá mạnh, bắn một phát dính bầu liền.1
" Ông Trương đâu, ông lên đây mà xem con trai của ông này "
Thật tội nghiệp cho ông Trương, ông mới vừa nằm xuống giường nghỉ ngơi thì tiếng hét thanh thót của bà đã lọt vào tai của ông. Ông thở dài ngồi dậy đi lên phòng của Trương Nghị nếu không đêm nay ông đừng hòng ngủ được.
Hình như ông chiều bà đến hư rồi.
" Anh nghe, anh nghe "
" Con trai ông đó, con trai ông làm cho con gái người ta mang thai. Bây giờ cháu nội đi học luôn rồi. Nếu tôi không phát hiện thì chắc đến khi tôi xuống mồ mới biết "
" Mẹ à, mẹ làm quá lên. Từ từ thì con cũng biết mà "
Trương Nghị nhăng mặt. Chỉ cần Lâm Y Tịnh ở đây thì anh cũng phát hiện ra nhưng lúc đó chắc đã muộn màng rồi. Anh đã kết hôn và sinh con.
" Cái gì? Thằng nghịch tử này. Mau đem cháu nội về cho ông đây? "
Trương Nghị thở dài. Ba mẹ anh chẳng xem anh ra gì cả. Một cũng cháu, hai cũng cháu. Không có anh thì cháu ở đâu ra mà cứ khó chịu với anh.
" Vậy còn hôn sự của con thì sao? "
" Ở đó hôn sự, hủy chứ làm sao? Trương thị mà phá sản mẹ cho mày đi hốt rác "1
Trương Nghị mỉm cười. Thật may mắn mẹ anh không giống với mẹ của Trác Viễn Phong. Nếu không, anh chẳng biết phải làm sao.
Ông Trương lườm anh. Việc hủy hôn này không những ảnh hưởng đến mối quan hệ của Trương gia và Trần gia mà còn ảnh hưởng đến cả Trương Thị. Nhưng còn cách nào khác sao?.
Bà Trương ngồi xuống sofa bật khóc khi nghĩ đến đứa cháu nội tội nghiệp của mình.
" Huhu...cháu nội của ta, cháu nội đáng yêu của ta "
" Thôi mà...khóc nhiều sẽ mệt "
Ông Trương đẩy Trương Nghị qua một bên rồi ngồi xuống dỗ dành bà Trương. Bà Trương dù có ăn hiếp ông nhưng trong lòng ông, bà vẫn là nhất.
" Anh cắt chức nó nhé, cho nó xuống làm lao công được không? Không biết có phải con của anh hay không mà khốn nạn quá, anh đâu có như thế "1
Ông Trương bình thản nói. Ngày xưa khi yêu bà là ông liền kêu ông bà nội của Trương Nghị qua hỏi cưới liền. Ai như con trai ông, làm cho con người ta mang thai mà chẳng chịu trách nhiệm .
Trương Nghị???
Bà Trương???
" Ông nói cái giống gì vậy? Không phải con của ông thì con của ai? Ý ông nói là tôi ngoại tình chứ gì? huhu "
Trương Nghị phụt cười. Cũng không oan lắm. Ai bảo mắng anh.
Cả đêm đó ông Trương phải năn nỉ, xin lỗi bà đến khàn giọng bà mới chấp nhận tha thứ và cho ông vào phòng.
Thật tội nghiệp cho ông Trương mà.1