Editor + Beta-er: ToruD
Mặt nạ bình tĩnh của Thái hoàng Thái hậu rốt cục cũng bắt đầu có vết nứt, thần sắc lộ ra vẻ bối rối. Bà ta đứng dậy nhanh chóng rảo bước về phía trước mấy bước, lớn tiếng hỏi: “Ngươi nói cái gì! Ngươi, là ngươi…”
Năm trước, vị Nhị Vương huynh của Hình Thần Mục đánh bài đánh bạc nhận về không ít nợ nần đã không còn sức lực nào trả nổi nữa, sớm đã không biết tung tích ở đâu. Vị Tam Vương huynh này là hi vọng duy nhất của Thái hoàng Thái hậu. Hiện giờ người này cũng không giữ nổi nữa, tất nhiên Thái hoàng Thái hậu sẽ vô cùng bi thương.
“Hoàng tổ mẫu cứ xử oan tôn nhi. Theo tôn nhi được biết, Tam Vương huynh lưu luyến thanh lâu đã lâu, không sớm thì muộn cũng sẽ nhiễm bệnh này, mong Hoàng tổ mẫu nén bi thương.”
Hình Thần Mục cố ý để lộ ý rằng hắn luôn giám sát nhất cử nhất động của Hình Thần Tĩnh, cũng đã biết được làm sao mà đối phương nhiễm bệnh, chẳng quản là có phải hắn gây nên không nhưng cũng đủ để khiến Thái hoàng Thái hậu buồn bực.
Thái hoàng Thái hậu vung tay lên cao không biết định làm gì, tấn công về phía Hình Thần Mục. Nhưng gần như chỉ trong chớp mắt, một bóng đen từ phía sau hắn vụt ra, chỉ hai chiêu đã chế phục được Thái hoàng Thái hậu.
Hộ chỉ bé tí nhọn hoắt từ trong tay bà ta rơi xuống đất, phát ra tiếng giòn vang. Hình Thần Mục siết chặt bàn tay giấu trong tay áo thành quyền. Tuy hắn không cố ý chọc giận đối phương nhưng cũng không nghĩ đối phương sẽ kích động như thế.
Mà Thái hoàng Thái hậu lúc này đang bị Trác Ảnh túm lấy hai tay bắt chéo ra sau lưng, ngoài miệng vẫn cứ thế mà bất an hô: “Làm càn! Ai gia là Thái hoàng Thái hậu đương triều, sao ngươi dám vô lễ như thế.”
“Bảo hộ Thánh thượng là chức trách của thuộc hạ.” Trác Ảnh lãnh đạm nói.
Hình Thần Mục đứng dậy đi tới bên cạnh bà ta, cúi đầu nhìn nữ nhân trước mắt đang nổi điên kia, phong thái ngày xưa sớm đã không còn lại gì. Cũng không biết có phải tâm lý đã chịu ảnh hưởng hay không, mái tóc đen của bà ta giờ đã trắng hơn phân nửa vì giãy dụa mà tán loạn không ít, lộ rõ vẻ chật vật.
Nhìn một lúc, Hình Thần Mục bỗng nhiên thấp giọng hỏi: “Hoàng tổ mẫu, trẫm cũng là tôn nhi của ngươi, nếu năm đó ngươi không tính mưu hại trẫm, trẫm cũng sẽ hiếu kính ngươi. Mười năm sống ở Khang Thọ cung, ngươi có từng hối hận không?”
Thái hoàng Thái hậu năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, nếu lúc trước không tham gia vào chuyện đó thì hiện giờ đã có thể ở trong cung an hưởng tuổi già, sẽ chẳng tới mức rơi vào hoàn cảnh như thế này.
“Hối hận ư?” Thái hoàng Thái hậu cười ha hả, “Buồn cười, ai gia mà còn phải đợi ngươi hiếu thuận sao. Ai gia chỉ hối hận lúc trước đã nhất thời mềm lòng để Tiên hoàng đón kẻ dân đen kia nhập cung, không lập tức ngăn cản. Ai gia hối hận lúc ở Thượng Thanh tự không thể kết liễu ngươi, để giờ ngươi có cơ hội ở đây diễu võ dương oai. Ngươi nghĩ ai gia hồ đồ không nhìn ra Tiên hoàng muốn mượn chuyện hạ độc để làm thế lực Ninh gia trong triều đình suy yếu sao. Sau đó hắn mới thuận lợi lập mẫu thân ti tiện của ngươi làm hậu, ai gia hận các ngươi còn không kịp sao có thể hối hận chứ.”
“Hoàng tổ mẫu cảm thấy mình không phải kẻ hồ đồ. Vậy chắc ngươi cũng biết Ninh Viễn Ninh đại nhân đã làm thế nào để lợi dụng ngươi, từng bước từng bước đi tới vị trí hiện tại. Cũng biết gã làm thế nào để nhốt Nhị ca lại, dẫn Tam ca trầm mê nữ sắc để nhiễm bệnh mà chết. Hoàng tổ mẫu sợ là còn khờ dại tới mức nghĩ Ninh Viễn sẽ thay ngươi ở bên ngoài cung tận cung tận trách mà chiếu cố hai tên Vương huynh phế vật của ta, tính toán thời cơ thích hợp để mưu phản, sau đó đưa một trong hai người lên đế vị đấy hửm?”
Thái hoàng Thái hậu giật mình, ngay cả động tác giãy dụa cũng đã dừng lại: “Ai… Ai gia không hiểu ngươi đang nói cái gì cả.”
“Ồ? Đến giờ mà Hoàng tổ mẫu còn muốn thay Ninh Viễn che giấu sao? Đây chính là từ miệng Tam ca của ta nói ra, lúc trước Ninh Viễn yêu chất nữ của ngươi nhưng Ninh gia các ngươi ngại bần yêu phú (sợ bần cùng thích giàu sang). Sau khi mang người nhập cung, các ngươi vẫn nghĩ, gã vẫn sẽ vì phần tình cảm này mà can tâm bán mạng cho các ngươi sao?”
Ninh Viễn cùng Thái hoàng Thái hậu đều là người Ninh gia nhưng trên thực tế không hề có chút quan hệ họ hàng nào. Lúc trước huynh phụ (anh em cùng cha) của Thái hoàng Thái hậu làm quan trong triều, Người này dù tư lịch có hạn nhưng dựa vào gia thế mà thăng nhiệm lên làm Tri phủ* địa phương.
* Tri Phủ hay Tri Châu: là một chức quan văn trong hệ thống quan chế triều đình Việt Nam. Tri phủ là người đứng đầu một phủ hoặc châu, có quyền cao nhất cả về dân sự lẫn quân sự trong địa hạt. Thời Nguyễn, Tri Phủ là chức quan văn thuộc Bộ Lại, trật Tòng Ngũ Phẩm.
Lúc trước Ninh Viễn cùng lắm chỉ là một gã nha dịch* của nha nội phủ, trong một lần cơ duyên đã gặp gỡ được thiên kim của tri phủ gia, từ đó nhất kiến chung tình, khó có thể quên được. Nhưng Ninh gia lại thấy gã chỉ là một gã nha dịch, cảm thấy thật phiền toái. Vậy nên Ninh tri phủ lừa gã chỉ cần gã đi nhập ngũ, sau khi tạo dựng sự nghiệp tốt rồi thì chính ông sẽ mang con gả cho gã.
* Nha dịch: một chức việc thấp kém tại phủ quan, làm công việc lặt vặt hoặc nặng nhọc, do quan lại sai bảo.
Gã tin thật, ai ngờ đợi gã vào quân doanh ra chiến trường, Ninh gia lại quay đầu cho con gái nhập cung. Đợi tới khi gã có chút công tích, được điều động chuyển sang làm Cấm vệ quân nhập hoàng thành thì mới biết được cô nương năm đó mình ngưỡng mộ trong lòng đã sớm thành Ninh phi tôn quý rồi.
Chuyện mưu nghịch năm đó, Hình Thần Mục cho tra xét hồi lâu vẫn không quá bận tâm lắm về Ninh Viễn. Ngoại trừ lúc trước cùng lắm gã chỉ là một thị vệ mang đao trong Cấm vệ quân mà thôi. Quan trọng hơn là, Ninh Viễn từ lúc nhập quân chỉ dựa vào thực lực của chính mình một đường thăng quan.
Gã từng lập chiến công khi còn ở trấn Bắc quân đối kháng Thương Xuyên quân, lúc còn trong Cấm vệ quân cũng vô cùng biết điều. Từ sau chuyện ở Thượng Thanh tự thì Quan vệ quân thiếu rất nhiều nhân thủ, gã mới được may mắn điều nhiệm làm Phó thống lĩnh Quan vệ quân. Sau khi Thống lĩnh Quan vệ quân cáo lão thì gã được thăng nhiệm thành Thống lĩnh Quan vệ quân luôn.
Chu Kì Hữu lấy thân phận thư sinh tiếp cận vị Tam hoàng tử đã bị đuổi khỏi cung kia nhiều năm rồi nhưng đối phương vẫn luôn cảnh giác, chưa từng kể chuyện gì với hắn cả.
Lần này có lẽ hiểu rõ được mệnh của mình không còn bao lâu nữa, ngược lại thông minh đột xuất, không chỉ nhìn thấy được tâm tư Ninh Viễn mà còn thừa dịp mình vẫn còn sức nói, mang chuyện này kể cho Chu Kì Hữu.
Từ chuyện để mặc hai huynh đệ hắn tiêu xài tiền bạc tùy ý cho tới những tên tùy tùng thời thời khắc khắc “bảo hộ” bọn họ. Nhìn thì cứ tưởng đâu mọi chuyện được sắp đặt chu toàn nhưng thực ra lại đang che giấu tâm tư đã sớm vặn vẹo.
Ninh Viễn hưởng thụ việc khống chế bọn họ, sảng khoái nhìn họ đang từng bước tiến vào chỗ chết. Gã muốn thỏa mãn tâm tư trả thù Ninh gia của mình. Huống chi, vị Nhị hoàng tử kia lớn lên rất giống với mẫu thân. Ninh Viễn nguyện ý xem nhẹ giới tính của hắn, một bên thì nhốt hắn điên cuồng tra tấn, còn một bên lại nổi lên sắc dục đối với hắn, muốn ngừng mà không thể.
Hình Thần Mục nói hết điều cần nói, không thèm để mắt đến lão nhân đã mất hồn kia mà mang theo người của mình rời đi.
Không biết Ninh Viễn liệu đã thỏa mãn với sự trả thù đó chưa nhưng Hình Thần Mục biết bản thân cũng mang tâm tư như thế mà tới Khang Thọ cung, muốn nhìn thấy Hoàng tổ mẫu sau khi biết kết cục của hai tôn nhi mà bà ta hết mực yêu thương thì sẽ có phản ứng như thế nào. Khi thực sự thấy được vẻ khiếp sợ của đối phương, thần sắc bi thương ảo não thì hắn lại chỉ cảm thấy buồn cười.
Buồn cười khi còn bé mẫu phi luôn dạy hắn phải kính yêu huynh trưởng, dạy hắn phải biết thu liễm tài năng. Thậm chí ngay cả trong việc học cũng cố tình thể hiện bản thân mình yếu kém hơn hai vị huynh trưởng.
Buồn cười hắn từng cứ chờ đại mãi chuyện Hoàng tổ mẫu sẽ yêu thích mình, chẳng sợ lúc thỉnh an đối phương luôn chưa từng có thái độ hòa nhã với mình. Hắn vẫn cứ khờ dại mong Hoàng tổ mẫu sẽ xem trọng hắn hơn.
Càng buồn cười hơn, chính Phụ hoàng của hắn vì chữ “hiếu” mà lạnh nhạt Trần hoàng hậu hiền lương thục đức, mặc kệ Ninh quý phi ở phía sau ức hiếp những hậu phi khác. Cuối cùng ngược lại khiến cho Ninh gia càng không kiêng không nể, muốn làm gì thì làm.
Hình Thần Mục trầm mặc, lúc trở lại Hiên Minh điện, hắn áp chế tâm tình phức tạp của mình, nhẹ giọng gọi: “Trác Ảnh.”
“Có thuộc hạ.”
Trác Ảnh cúi đầu ôm quyền chờ đợi phân phó, lại không ngờ Hình Thần Mục lại tiến tới vài bước đứng ở trước mặt y, cầm cổ tay y lên cẩn thận xem xét: “Vừa rồi không bị thương đúng không?”
Ngay thời khắc Trác Ảnh đứng trước hắn che chắn, hắn đã vô cùng hoảng sợ. Cho dù biết rõ Trác Ảnh là Thống lĩnh Ảnh vệ được huấn luyện bài bản, một lão nhân không võ công sẽ không thể nào làm y bị thương nhưng vẫn khó có thể nhẫn nhịn không nói ra.
Trác Ảnh ngẩn người, hơi ấm từ vị trí Hình Thần Mục chạm vào dần lan ra. Y cứ như bị bỏng, nhanh chóng rút tay về: “Thuộc hạ không sao ạ.”
“Vậy thì tốt rồi.” Thấy y như thế, vài phần lệ khí vì Thái hoàng Thái hậu tỏa ra quanh thân Hình Thần Mục rất nhanh đã tiêu tán. Lờ đi sự thất thường của y, cười cười thu hồi tay lại, “Đề nghị lúc trước của ngươi, trẫm chuẩn. Cụ thể phải an bài thế nào thì ngươi tự mình làm chủ, không cần phải bẩm báo lại với trẫm.”
Thật ra Hình Thần Mục không thích có quá nhiều người đi bên cạnh mình, không thích cái cảm giác nhất cử nhất động của bản thân đều bị nhìn chằm chằm. Nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, hắn suy nghĩ thật cẩn thận, hộ vệ bên người hắn càng nhiều thì đối với Trác Ảnh mà nói, nguy hiểm cũng như áp lực cũng sẽ càng nhỏ.
Dựa theo lời Trác Ảnh nói, lúc này trong cung hay ngoài cung đều lắm mối nguy, ta ngoài sáng còn địch trọng tối, thật sự cần phải đề phòng nghiêm ngặt hơn.
Huống chi từ đó mà suy ra, hắn cũng rất lo lắng cho an nguy của Trác Ảnh. Xét từ vị trí của Trác Ảnh mà nói, vừa là vì chức trách vốn có của bản thân lại vừa vì tình cảm của y đối với hắn thì sự lo lắng này chỉ càng sâu sắc. Nếu hắn vẫn cứ như thế, chỉ sợ ngay cả lúc nghỉ ngơi đối phương cũng không cách nào yên tâm nổi.
“Vâng.” Mới đầu Trác Ảnh còn chưa phục hồi tinh thần, một lát sau mới hiểu được ý Hình Thần Mục là đang nói tới chuyện có thể gia tăng thêm ảnh vệ bên người. Sau khi trả lời y lại nghĩ nghĩ, hỏi thêm: “Thánh thượng, vị cấm vệ kia có cần thuộc hạ phái người để ý không ạ?”
“Cấm vệ quân? Cấm vệ quân làm sao hửm?”
“Tướng quân Cấm vệ đương nhiệm Lí Nguyên Mạc chính là bạn cũ của Vệ Lâm Đại tướng quân. Con trai là Lí Đồ hiện tại đang đảm nhiệm chức Phó tướng trấn Bắc quân. Theo như thuộc hạ biết được, quan hệ của hai nhà Lí – Vệ rất thân thiết.” Trác Ảnh phân tích nói.
Cho dù là Lí Nguyên Mạc hay là Vệ Lâm đều là lão tướng trấn thủ Bắc quân đã nhiều năm, sau khi hai người được triệu về Loan thành thì vẫn tận tâm tận sức vì triều đình. Với Trác Ảnh mà nói, y vô cùng kính nể hai người họ.
Nhưng Hình Thần Mục lại nghi ngờ sự trung thành của Vệ gia, Trác Ảnh tin rằng nhất định hắn có nguyên tắc của mình. Hơn nữa so với an nguy của Hình Thần Mục, tất cả những thứ còn lại đều không quan trọng.
Hình Thần Mục không ngờ Trác Ảnh sẽ nhắc tới chuyện này, trong lòng không khỏi thấy áy náy. Nhưng vì không muốn Trác Ảnh phát hiện kế hoạch sau này của mình, hắn nhịn xuống, tiếp tục nói dối: “Ừm, ngươi cũng phụ trách chuyện này đi. Chỉ là không cần để ý quá, dù sao Vệ gia cũng không nhất định sẽ tham gia việc này. Trẫm đã để Vương huynh đi Bắc cảnh rồi, đề phòng mọi chuyện thôi. Nhưng mà thật ra ngươi vẫn có thể cầm thủ dụ (chỉ thị viết tay) đi tới Bộ binh tra xem lúc trước Ninh Viễn ở trong Cấm vệ quân đã từng tiếp xúc với những ai, phái người để ý.”
“Vâng.” Trác Ảnh vâng lời, lại nhớ tới sự cô đơn lóe lên trong mắt Hình Thần Mục khi còn ở Khang Thọ cung, chịu không được mà nói: “Thánh thượng, Thái hoàng Thái hậu không thích ngài là vì mắt nhìn của bà ta hạn hẹp. Trong mắt thuộc hạ, Thánh thượng là người rất tốt.”
Sự an ủi ngốc nghếch của Trác Ảnh khiến đáy mắt Hình Thần Mục nhất thời tràn ra ý cười: “Từ khi còn bé Hoàng tổ mẫu chưa từng thích trẫm, vậy còn Trác khanh thì sao? Trác khanh có thích trẫm không?”
“Thích.” Trác Ảnh nghĩ từ thích trong lời Thánh thượng nói có lẽ không đồng dạng với cách nghĩ của y nhưng y vẫn dùng tình yêu được cất giấu trong lòng, lại còn đặc biệt nhẹ giọng lặp lại, “Thích lắm ạ.”