Editor + Beta-er: ToruD
Khi tên Chu Kì Hữu được nhắc tới, trong lòng Hình Thần Mục và Trác Ảnh đều kinh ngạc vô cùng nhưng vẫn không để lộ ra ngoài. Sau khi hai bên khách sáo giới thiệu vài câu thì cùng nhau theo Hứa Vân Sơn tới Thu Quế viện dự tiệc.
Lúc bọn họ tới cũng không tính là sớm, tám bàn vuông lớn được sắp xếp trong viện đã được ngồi đầy một nửa nhưng bàn chính ở phía trước vẫn còn trống.
Hứa Vân Sơn vốn định sắp xếp Nghiêm Thanh và bốn người kia ngồi ở phía sau, Trác Ảnh thản nhiên liếc nhìn Ảnh Bát. Ảnh Bát hiểu ý ngay, hơi hối lỗi nói: “Trước khi đi lão gia đã dặn dò ta phải chiếu cố hai vị thiếu gia thật tốt, chờ xong tiệc ta lại tùy tiện dùng ít cơm là được.”
Đây là quy củ của nhà người ta, tùy tùng không ngồi cùng bàn. Hứa Vân Sơn cũng hiểu, gật đầu với họ một cái rồi dẫn họ tới trước mặt nam tử ngồi trên chủ vị.
“Lão gia, hai vị này là Trác công tử.” Nói xong lại giới thiệu hai người Chu Kì Hữu ở bên kia.
Trang chủ của Thu Lô sơn trang tên là Hoàng Thiên Luân, thoạt trông như chưa tới 40 tuổi, thân hình có hơi mập mạp. Gã ta mặc y phục Trung Quốc màu huyền thanh (xanh đen), đầu đội mão tím, tay đang nghịch hai quả cầu Bảo Định, trên mặt biểu lộ nụ cười nhân hậu.
Hứa Vân Sơn hẳn đã bẩm báo thân phận của từng khách nhân từ sớm. Gã khách sáo đứng dậy đón tiếp bốn người họ, sắp xếp bọn họ hồi ở bàn chính.
Sau đó lại có thêm hai người nữa ngồi vào bàn, xem chừng là bạn cũ của Hoàng Thiên Luân. Đám Hình Thần Mục cũng không hỏi nhiều.
Thấy mọi người tới tương đối đông đủ, Hoàng Thiên Luân tuyên bố khai tiệc. Ảnh Bát và Ảnh Cửu theo lệnh của Trác Ảnh nên không dám lơi lỏng, luôn đứng phía sau hai người bảo hộ. Còn Nghiêm Thanh và Tiểu Oánh thì tiến lên trước giúp họ gắp thức ăn.
Bởi vì có Hội nguyên của kì thi Hội năm nay, Hoàng Thiên Luân đã cùng họ thảo luận về chuyện khoa cử. Hình Thần Mục chỉ ngồi lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ bày tỏ một vài quan điểm nhưng cũng không để mình quá nổi bật so với Chu Kì Hữu.
Mấy người bọn họ nói chuyện một hồi, người bên cạnh Hoàng Thiên Luân thấy Trác Ảnh không nói tiếng nào, chủ động quay đầu hỏi: “Vị công tử này là người duy nhất hôm nay đánh bại vị hộ viện cao thủ kia. Nghiêm mỗ có hơi tò mò, không biết thầy của công tử là người phương nào?”
“Gia sư đã thoái ẩn giang hồ từ lâu, không muốn bị người đời bàn luận. Mong vị tiền bối này thứ lỗi.” Trác Ảnh trả lời rất có chừng mực, nói xong còn chủ động nâng chén rượu kính người nọ.
Đối phương cười nói “Đáng tiếc” rồi nâng chén rượu lên uống cạn, vuốt râu không hỏi thêm nữa.
Sau đó lúc bọn họ tán gẫu, thỉnh thoảng Trác Ảnh lại tiếp lời, cố gắng không để mình quá xa cách.
Uống hơn nửa tuần rượu, Hoàng Thiên Luân lại đứng dậy đi tiếp đón những khách nhân khác. Hình Thần Mục ăn thêm một tí nữa rồi dẫn Trác Ảnh cáo từ trở về phòng trước.
Ăn cơm xong, dù gia chủ thể hiện rất lễ độ và chu đáo nhưng chẳng hiểu vì sao, trong lòng Trác Ảnh luôn cứ cảm thấy bất an, mãi tới khi trở về Tây Quế viện vẫn chưa tiêu tan.
Sắc trời đã không còn sớm, Trác Ảnh không sai nha hoàn trong viện tới hầu hạ mà sai Nghiêm Thanh đi lấy nước để rửa mặt rồi đi ngủ sớm với Hình Thần Mục. Y muốn ngày mai sẽ dậy sớm thưởng quế sau đó rời đi ngay.
Màn đêm buông xuống, Hình Thần mục cũng cảm nhận được tâm tình của Trác Ảnh, nằm trên giường ôm lấy y hỏi: “Sao thế? Ngươi vẫn cảm thấy sơn trang này có vấn đề à?”
“Ừm, ta cứ cảm giác vị trang chủ kia cùng với hai vị bạn cũ của gã ta đều hơi cổ quái.” Trác Ảnh nằm trong lòng Hình Thần Mục trở người, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Huống hồ, Mục nhi không thấy, với một sơn trang bình thường mà nói, hộ viện trong trang nhiều như vậy có hơi bất bình thường không?”
Có rất nhiều người tới thăm hỏi muốn kết giao với trang chủ nhưng cùng lắm chỉ có mấy chục người có thể vào trong. Huống chi phần lớn đều là văn nhân, vốn sẽ không có bao nhiêu nguy hiểm cả.
Nhưng từ lúc đi vào Thu Quế viện, bên đường đều có hộ viện canh gác, nhìn sơ qua ước chừng hộ viện trong trang có tới hơn trăm người.
“Đúng thế, nhưng nếu thực sự sơn trang này có vấn đề, ta lại muốn ở lại xem xem có chuyện gì xảy ra.” Hình Thần Mục hơi chút trầm ngâm nói.
“Nếu Mục nhi muốn biết, đợi sau khi hồi cung sai người tới điều tra, tuyệt đối không thể đặt mình vào hiểm nguy.”
“Được rồi, ta biết mà, sẽ không để cho A Ảnh nhà ta lo lắng đâu mà.” Hình Thần Mục hôn hôn lên gáy y, bỗng nhiên lại nghĩ tới gì đó nói, “Chỉ là ta không ngờ, đây là nơi đầu tiên ta gặp gỡ Chu Kì Hữu. Nếu sơn trang này thực sự có vấn đề, chúng ta phải tìm cách nhắc nhở hắn một tiếng.”
Chu Kì Hữu là hậu nhân của Chu gia, tính tình ngay thẳng, văn võ song toàn. Trước đó, hắn lại giúp Hình Thần Mục điều tra rõ chuyện của hai vị ca ca lẫn Ninh Viễn, là nhân tài mà Hình Thần Mục muốn trọng dụng.
Trác Ảnh đáp: “Được, lúc rời đi sai Ảnh Bát báo tin cho hắn.”
Nói xong chính sự, Hình Thần Mục vươn tay vỗ vỗ lưng Trác Ảnh, dỗ dành: “Đừng nghĩ thêm nữa, ngủ trước đã.”
Khoảng chừng tới canh ba, trong lúc Trác Ảnh đang mơ màng ngủ thì bỗng nhiên nghe thấy trên đầu truyền tới một tiếng “cạch”, nghe như tiếng giày vải giẫm trên ngói.
Y lập tức ngồi dậy, rút trường kiếm đặt ngay bên giường nhưng vẫn không đuổi theo. Dù sao so với việc đuổi theo nhân sĩ không rõ đang ở trên nóc nhà thì việc bảo hộ Hình Thần Mục quan trọng hơn.
Động tác của người trong lòng khiến cho Hình Thần Mục cũng dần dần tỉnh theo, có hơi mơ mơ màng màng hỏi han: “Sao vậy?”
“Trên nóc nhà có người.” Trác Ảnh thấp giọng giải thích.
Đang nói chuyện thì trên đầu lại truyền tới tiếng vang nho nhỏ, âm thanh vọng từ hướng người kia vừa đi. Trác Ảnh đoán rằng chắc là Ảnh Bát hoặc Ảnh Cửu đã đuổi theo, quả nhiên ngoài cửa sổ đã truyền tới giọng nói của Ảnh Cửu: “Hai vị thiếu gia, không có chuyện gì chứ ạ?”
Trong viện ngoại từ họ còn có nha hoàn và hai vị Cống sĩ, lúc này Trác Ảnh mới cẩn thận vòng ra phía sau.
“Không sao, ngươi đi giúp Ảnh Bát đi. Hắn chưa chắc đánh thắng người nọ.”
“Vâng ạ.” Ảnh Cửu lĩnh mệnh cũng nhảy lên nóc nhà.
Hình Thần Mục nhíu mày: “A Ảnh biết là ai à?”
“Chỉ mới là suy đoán, chẳng qua lát nữa là có thể xác nhận thôi.” Trác Ảnh tranh thủ thời gian mang lại mặt nạ.
Hai người đợi chừng một chén trà, Ảnh Bát Ảnh Cửu mới kéo một người mặc y phục dạ hành vào cửa. Trác Ảnh ngẩng đầu lên nhìn, đối phương chẳng phải ai xa lạ, chính là Cổ Thiên Lỗi đã giao thủ trên đài với y lúc ban trưa.
Trác Ảnh xuống giường, tiến tới hỏi: “Ngươi có bị thương không?”
“Dạ không, chỉ là người này quả thực võ công cao cường. Nếu ngài không để Ảnh Cứu tới giúp ta thì hắn đã trốn thoát rồi.” Ảnh Bát bĩu môi, vẻ mặt có vài phần thất vọng. Thân là một Vân ảnh vệ, đối mặt với một hộ viên sơn trang mà hắn lại không chiếm thế thượng phong, nói ra đúng là khiến người khác chê cười.
“Ngươi không cần để tâm.” Trác Ảnh cười khẽ, “Năm đó Cổ đại ca còn giỏi hơn ta nhiều, ngươi bại dưới tay hắn cũng không sao.”
Lại nghe thấy Trác Ảnh nhắc tới đại ca nhà mình, lại nghe đối phương gọi người vừa giao thủ với mình là “Ảnh Cửu”, Cổ Thiên Lỗi ngẩng đầu, khiếp sợ nói: “Ngươi… Rốt cuộc các ngươi là người phương nào?”
Trác Ảnh tỏ ý bảo hai người họ buông tay: “Ta họ Trác, chẳng lẽ ngươi còn chưa đoán ra được thân phận của ta sao?”
“Sao lại có thể…” Họ Trác, biết đại ca hắn lại có thân thủ như vậy, đáp án đã rõ ràng nhưng Cổ Thiên Lỗi vẫn trợn tròn mắt, mãi một lúc sau vẫn không dám mở miệng.
Lúc này Hình Thần Mục cũng xuống giường, đi tới phía sau Trác Ảnh giúp y phủ thêm ngoại bào, có hơi không vui: “Đừng để bị cảm lạnh.”
Trác Ảnh quay đầu cười với hắn, kéo tay hắn cùng ngồi lên ghế, lại nói với Cổ Thiên Lỗi: “Nói chuyện chút đi, vì sao ngươi lại ở trên sơn trang này làm một hộ viện nhỏ nhoi, lại còn dự định nhân cơ hội đêm xuống đi đâu?”
Cổ Thiên Lỗi ngửa đầu nhìn Trác Ảnh, dường như đấu tranh hồi lâu, cắn môi hỏi: “Người ta nói Trác đại nhân xưa giờ không bao giờ để lộ diện mạo thật với người ngoài, ngươi… Sao ngài có thể chứng minh ngài chính là Trác đại nhân?”
“Ta không cần chứng minh thân phận của ta. Cho dù ta là ai, chuyện ta muốn biết tất nhiên sẽ biết. Về phần ngươi, giờ ngươi không nói thì mai ta sẽ lập tức giao ngươi cho Hoàng trang chủ xử trí.” Ánh mắt Trác Ảnh trở nên lạnh lùng, trong đêm thu như này lại càng khiến kẻ khác toàn thân phát lạnh.
“Đừng…” Cổ Thiên Lỗi tuổi còn trẻ, nghe thấy thế đã lập tức khẩn trương, qua một lúc lâu sau mới cúi đầu cam chịu số phận, “Ta nói.”
Dựa theo lời Cổ Thiên Lỗi nói, một người bạn tốt của hắn sau khi tới Thu Lô sơn trang thì mất tích nên hắn mới tới đây điều tra.
Người bạn tốt kia tên Nghiêm Duy, trước khi lên Thu Lô sơn trang đã từng muốn cùng một tên tiểu quan chung đụng mà bị cha mẹ nhốt trong nhà. Nhưng Nghiêm Duy cũng là người tập võ, thừa dịp lúc cha mẹ không chú ý đã trốn khỏi nhà. Không ngờ mấy hôm sau, cha mẹ tìm được hắn. Thái độ đã thay đổi, chẳng những tỏ vẻ nguyện ý chấp nhận người hắn yêu mà còn để hắn dẫn người về nhà ở cùng.
Mặc dù trong lòng Nghiêm Duy cảm thấy cực kì lạ lùng nhưng vẫn luôn ôm một tia hi vọng, dẫn người về nhà, sau đó tiểu quan kia trải qua những ngày hạnh phúc ở trong nhà họ. Nhưng tin tức cuối cùng mà Cổ Thiên Lỗi nhận được từ Nghiêm Duy là vào cuối thu năm ngoái, Nghiêm Duy bảo rằng, cha mẹ dự định dẫn bọn hắn tới Thu Lô sơn trang thưởng quế.
Nhưng mấy tháng sau Cổ Thiên Lỗi tới Nghiêm phủ thì Nghiêm phụ và Nghiêm mẫu bảo Nghiêm Duy và tiểu quan ra ngoài du ngoạn chưa về, muốn hỏi kĩ càng thì bọn họ lại hàm hồ cho qua.
Sự chán ghét thể hiện qua lời nói của Nghiêm phụ và Nghiêm mẫu khiến Cổ Thiên Lỗi ý thức được chuyện này rất kì lạ. Hắn từng nghe Nghiêm Duy nói rằng, phụ thân là bạn tri kỉ của Hoàng trang chủ ở Thu Lô sơn trang. Vì để điều tra cụ thể chuyện Nghiêm Duy mất tích, Cổ Thiên Lỗi mới lẻn vào sơn trang làm hộ viện.
Sau khi vào sơn trang, hắn phát hiện sơn trang này cất giấu rất nhiều bí mật, tỷ như: tục truyền vài năm trước Thiếu trang chủ mất tích rất lạ lùng nhưng trang chủ cũng không hề sốt ruột hay có ý muốn đi tìm Thiếu trang chủ.
Lại tỷ như, mặc dù bề ngoài Hoàng Thiên Luân rất thích kết giao bằng hữu nhưng ngoại trừ mùa thưởng quế thì chỉ có một số người thường tới sơn trang làm khách. Mà những người này đều có một đặc điểm chung — trong nhà đều có người thích nam nhân.
Cổ Thiên Lỗi hoài nghi Hoàng Thiên Luân bố trí một ám lao ở trong sơn trang, giam giữ những người bị người nhà dẫn tới, đều là người yêu thích nam nhân. Những người trong nhà có tham dự, không thể báo mất tích ở quan phủ nên vẫn không có mấy người biết.
Theo như lời Cổ Thiên Lỗi phù hợp với nghi hoặc hôm nay của Trác Ảnh, mà y cũng dần dần hiểu vì sao hôm nay Hoàng Thiên Luân chỉ cho mấy người bọn họ ngồi ở bàn chính. Chỉ sợ là từ khi thấy hai người họ tiến vào cùng nhau thì trong lòng đã đoán ra được.
“Vậy lúc nãy ngươi muốn làm gì?” Lần này người lên tiếng là Hình Thần Mục.
“Hôm nay một trong những người ngồi cùng bàn dùng cơm với các ngươi là phụ thân của Nghiêm Duy. Ta vốn định thừa dịp đêm xuống đi xem ông ta đang tính làm gì, có phải đi hội ý với đám người Hoàng Thiên Luân, hoặc có thể gặp Nghiêm Duy.”
Trác Ảnh lại lắc đầu nói: “Hộ viện của sơn trang này lên tới hơn trăm người, nếu bọn họ thực sự muốn giấu người thì mình ngươi đi theo cũng quá mạo hiểm. Huống chi ngươi phát hiện được nơi đó thì thế nào? Dựa vào bản thân ngươi không thể nào mang họ ra ngoài được.”
“Vậy phải làm sao giờ?” Nghiêm Duy đã mất tích một năm, Cổ Thiên Lỗi không còn cách nào nữa mới phải dùng hạ sách này.
Trác Ảnh trầm tư một lát, nói: “Việc này không thể gấp, người về trước đi, chúng ta sẽ suy nghĩ nên làm thế nào.”
“Các ngươi… Sẽ quản việc này thật sao?” Cổ Thiên Lỗi không thể xác định được thân phận của Trác Ảnh nhưng vẫn sợ y, thật cẩn thận nhìn y và Hình Thần Mục liếc mắt nhìn nhau.
Câu trả lời của Hình Thần Mục là trực tiếp kéo Trác Ảnh ngồi lên đùi mình, hai người cực kì ăn ý trao nhau nụ hôn rồi hắn mới lạnh lùng lên tiếng: “Chuyện này à, chúng ta phải quản thôi.”
Hoàn chương 58.