Vị Ảnh Vệ Này, Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi

Chương 56: Thưởng quế




Editor + Beta-er: ToruD

Lúc trước vì muốn tới Lục gia trấn trước Trung thu nên suốt cả đường đi bọn họ không dám trì hoãn, chỉ có cưỡi ngựa xuất hành. Lúc trở về huyện Ninh Thủy lại không cần sốt ruột như thế nhưng Trác Ảnh đã nói vậy, Hình Thần Mục lập tức thuận theo, xuất phát sớm. Do ban sáng vừa làm chuyện đó, dù thế nào Hình Thần Mục cũng không chịu để y cưỡi ngựa thế nên Ảnh Cửu phải lên trấn trên thuê xe ngựa, trả giá gấp đôi để mã phu đánh xe đưa bọn họ tới huyện Ninh Thủy.

Trước khi dùng cơm, Lục Gia Thụy giao thư tín đã chuẩn bị từ sớm cho Hình Thần Mục, lại không nhịn được dặn vài câu: “Chuyện Hiền nhi… Vốn không nên nói với các ngươi, hiện giờ, aizz… Các ngươi tuyệt đối đừng quá đặc biệt chiếu cố hắn, đứa nhỏ này rất cầu tiến, tới lúc đó sợ lại trách chúng ta.”

“Ngoại tổ phụ, dù sao Lục Hiền cũng là biểu đệ của ta, là cháu của mẫu thân, ở Loan thành hắn cũng không có người thân nào khác. Lúc trước là do không biết, giờ đã biết, ta nhất định muốn dẫn hắn đi gặp mẫu thân, để mẫu thân vui vẻ một chút. Nhưng trong quân, A Ảnh sẽ dựa theo ý nguyện của hắn, sẽ đối đãi với hắn như thuộc hạ bình thường, cũng sẽ không để quá nhiều người biết hắn có quan hệ với ta. Người xem như vậy có được không ạ?”

Lục Gia Thụy gật gật đầu, cứ thế Thân Tĩnh Hàm cũng có thể yên tâm được một chút.

Thực ra trước khi xuất cung, Trác Ảnh đã nói chuyện với Vệ Diễn, muốn Lục Hiền gia nhập Cấm vệ quân. Nhưng việc này còn cần phải xem Lục Hiền phục hồi thế nào đã, sau đó phải sang Bộ binh báo cáo nữa nên tạm thời bọn họ không tiết lộ với Lục gia được.

Sau khi từ biệt mọi người, Hình Thần Mục dẫn mấy người họ rời Lục gia.

Ở trong xe ngựa, Hình Thần Mục vẫn hơi lo lắng, điều chỉnh tư thế để Trác Ảnh tựa lên người mình, “Sáng nay dậy sớm quá, A Ảnh có muốn ngủ thêm một lúc nữa không?”

Vẻ mặt Trác Ảnh cạn lời, chịu không được nhắc nhở hắn: “Ngươi quên rồi à, ngày trước mỗi lần gác đêm ta có thể cả đêm không cần nghỉ. Hôm nay chẳng qua chỉ ngủ ít hơn nửa canh giờ, có thể bị làm sao chứ?”

“Không giống nhau mà.” Hình Thần Mục cọ cọ mặt y, “Trước kia, cho dù là ở trong cung hay ở trên đường, có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm chúng ta, ta không thể biểu hiện quá mức rõ ràng với ngươi được. Nhưng hôm nay, ta đã có năng lực che chở cho ngươi, sao lại tiếp tục để ngươi chịu khổ được chứ.”

Đã nhiều năm rồi, Trác Ảnh phải ngày ngày gác đêm bên người hắn sau đó lại trở về Minh Ảnh cung vừa chú ý vấn đề trong Ảnh vệ quân vừa phải chấp hành đủ loại mật lệnh từ hắn. Thậm chí còn làm cả việc mà vốn ảnh vệ không cần quan tâm đ ến, đó là cực kì chú ý tới cuộc sống của hắn. Tất cả sự vất vả đó hắn đều thấy cả, thầm nghĩ phải mau chóng xử lý tốt phân tranh trong triều rồi kéo người này vào lòng để che chở bảo vệ.

Đối với Hình Thần Mục, Trác Ảnh tựa như bảo vật mà hắn thèm khát đã lâu, vừa muốn giấu trong nhà không muốn bất cứ kẻ nào thấy lại vừa muốn chiêu cáo thiên hạ biết mình đã chiếm được trân bảo như thế.

Hiện tại đừng nói là để Trác Ảnh thức đêm hay khó chịu, chỉ cần đối phương nhăn mặt nhíu mày một cái thôi, Hình Thần Mục cũng đã đau lòng hồi lâu.

Có đôi khi hắn sẽ lo lắng, không biết liệu tình cảm mãnh liệt của hắn có khiến Trác Ảnh sợ hay không. Hắn nghĩ một chút, muốn nhân cơ hội này hỏi đối phương. Nào ngờ, Trác Ảnh nghe xong đã lập tức cười rộ, lúc lâu sau mới ở trong ánh mắt khó hiểu của hắn áp chế ý cười.

“Đương nhiên là không rồi.” Trác Ảnh giơ tay đè ép đầu Hình Thần Mục xuống, lại tự mình hơi ngửa đầu hôn lên khóe miệng người nọ, “Bởi vì ta cũng như thế mà, có thể cùng ngươi lưỡng tình tương duyệt, mỗi ngày cứ như đều ở trong mộng đẹp vậy đó.”

Lần này người đánh ngựa là xa phu, Ảnh Bát lẫn Ảnh Cửu cưỡi ngựa, bảo vệ trước sau xe ngựa. Giữa bọn họ cách một khoảng cách, Trác Ảnh tính toán động tĩnh sẽ không truyền ra ngoài nên to gan hơn trước nhiều, trêu ghẹo Hình Thần Mục suýt chút nữa không kiềm chế được muốn làm y ngay trên xe ngựa luôn.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn bận tâm tới thân thể Trác Ảnh, nhẫn nhịn áp chế, chỉ kéo chỉnh lại cổ áo đang mở rộng của Trác Ảnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngủ mau!”



Ngồi xe ngựa sẽ đi chậm hơn so với trực tiếp cưỡi ngựa, bốn người nghỉ một đêm ở vùng ngoại ô rồi lại chạy một ngày một đêm, trước khi hừng đông thì đã đến huyện Ninh Thủy để hội ngộ đám người Nghiêm Thanh.

Nguyên nhân chủ yếu của lần xuất hành này là Hình Thần Mục muốn dẫn Trác Ảnh về Lục gia trấn gặp gỡ trưởng bối. Hiện tại mục đích đã đạt được, hắn cũng không định đi về phía Nam nữa, nghỉ ngơi một ngày rồi sai người đi chuẩn bị xe ngựa, dự định đi đường bộ trở về Loan thành.

So với lúc mới xuất cung, hiện tại dù là Hình Thần Mục, Trác Ảnh hay Nghiên Thanh, Tiểu Oánh cũng đều đã có thể thích ứng với cuộc sống dân gian, suốt cả đường về vô cùng thuận lợi.

Vẫn còn 7 ngày nữa mới tới lời hẹn hai tháng với Hình Thần Tu, Hình Thần Mục đã tới phụ cận Thượng Nguyên thành, đi thêm chừng nửa ngày nữa là có thể vào thành.

Đội ảnh vệ đi trước dò xét qua một lượt, chọn một tiệm cơm không xa đường chính lắm để Hình Thần Mục tạm nghỉ ngơi và dùng cơm. Bọn họ tới sớm hơn Hình Thần Mục mấy hôm, đã cẩn thận quan sát chung quanh, cũng thử qua thức ăn nơi này, không phát hiện có gì khác thường mới dám để Hình Thần Mục tiến vào.

Vừa vặn là thời điểm dùng cơm trưa, Nghiêm Thanh dừng xe ngựa ngoài cửa. Lúc Hình Thần Mục mang mọi người vào điếm, Trác Ảnh giơ tay ngăn ông lại. Hôm này khách nhân dùng cơm đặc biệt đông, có vẻ không còn chỗ ngồi, với một tiệm cơm nhỏ ven đường mà nói có hơi kì quái.

Ngoại trừ Trác Ảnh, các Ảnh vệ khác cũng vì thế lập tức đề phòng: “Hai vị thiếu gia, không thì chúng ta rời khỏi đây trước.”

Trác Ảnh gật gật đầu, muốn kéo Hình Thần Mục đi thì mấy tiểu nhị đứng ngoài quán đã thấy họ, nhanh nhẹn chạy ta ngoài cửa tiếp đón: “Mấy gia muốn dùng cơm ạ? Mời sang kia trước, khách của hai bàn bên kia đã tính tiền xong rồi, đợi dọn dẹp một tí thì có thể vào ngồi ngay.”

Hình Thần Mục không vội trả lời, hắn để ý quan sát khách nhân trong điếm này một chút, chỉ thấy gần như mỗi bàn đều có một tới hai vị chủ tử dẫn theo tùy tùng, thoạt nhìn trông như tiểu thư hoặc thiếu gia nhà giàu xuất thành.

Hắn thu hồi ánh mắt, hỏi tiểu nhị đang đứng một bên: “Chúng ta vừa vặn gặp được đại sự gì sao?”

“Thật ra cũng không phải đại sự gì.” Tiểu nhị trong điếm có hơi nghi hoặc mà gãi gãi đầu nói, “Ta nghe khẩu âm của các vị đều là người Loan thành, sao lại không biết thế? Bọn họ muốn đi Thu Lô sơn trang thưởng quế đó.”

“Thưởng quế?” Một tháng này đi đường hẳn là đã bỏ lỡ thời điểm đẹp nhất hoa quế nở rộ, cũng vì thế mà Hình Thần Mục càng cảm thấy kỳ quái, “Không phải tháng 8 thưởng quế mới đúng nhất sao?”

Tiểu nhị thấy mấy người họ có vẻ thực sự không biết, ân cần đáp: “Chỗ ngồi ở trong đã được chuẩn bị xong rồi, mấy vị vào trong ngồi trước đi, để tiểu nhân chậm rãi giải thích cho mấy vị nghe.”

Lúc này Hình Thần Mục mới gật gật đầu, dẫn mọi người tiến vào.

Hóa ra Thu Lô sơn trang được một vị thương nhân giàu có ở Thượng Nguyên thành tên là Hoàng Kinh Nghĩa xây dựng, đã mấy chục năm rồi. Sơn trang cách nơi này ước chừng 40km đi về phía Tây.

Phu nhân của Hoàng Kinh Nghĩa là người yêu hoa quế. Năm đó vì để dỗ dành phu nhân được vui vẻ, ông ta đã xây dựng Thu Lô sơn trang. Trong sơn trang trồng rất nhiều loại quế mà ông ta đã phải chi rất nhiều tiền mới có thể tìm được, nó khác với loại hoa quế bình thường, so với loại bình thường sẽ nở trễ hơn một chút, lúc hoa nở lại thơm ngào ngạt, thời kỳ hoa nở cũng lâu hơn.

Đây vốn là tư trạch (nơi ở riêng) của Hoàng Kinh Nghĩa, không mở công khai. Nhưng sau khi vợ chồng Hoàng Kinh Nghĩa qua đời, sơn trang giao lại cho nhi tử Hoàng Thiên Luân. Hoàng Thiên Luân không phải là người quá yêu thích hoa quế nhưng gã thường kết giao bằng hữu. Năm năm trước, cứ vào tháng 9 gã sẽ mở sơn trang, tiếp đãi những nhân sĩ yêu quế từ ngũ hồ tứ hải (năm sông bốn biển) cùng nhau thưởng hoa quế.

Hình Thần Mục suy tư một lúc rồi hỏi: “Muốn tới bên đó thưởng quế cần phải có thiệp mời của ông chủ sao?”

“Không cần thiệp mời, chẳng qua cần phải có chút bản lĩnh.”

“Bản lĩnh?”

“Vì ông chủ đó muốn kết giao bằng hữu nên tất nhiên không phải dạng người nào cũng có thể lui tới. Nghe nói người tới sơn trang thưởng quế là những văn nhân có thể ngâm thơ vẽ tranh, võ nhân thì phải có võ nghệ cao cường, thương nhân thì cần phải có sản nghiệp như ông ta.” Tiểu nhị theo sau giải thích.

“Cũng không khó mấy.” Hình Thần Mục nghĩ ngợi, nhìn về Trác Ảnh đang ở bên cạnh, “Ca ơi, chúng ta đi xem thử nhé?”

Trác Ảnh không đồng ý lắm: “Nơi đó giang hồ nhân sĩ đều tụ tập, chỉ sợ không an toàn. Mục nhi à, chúng ta vẫn về nhà sớm thôi.”

Hình Thần Mục gọi mấy món xong thì để tiểu nhị lui xuống trước, sau đó hắn mới tới cạnh Trác Ảnh dỗ dành y: “A Ảnh à, chúng ta đi xem một chút thôi. Lần này trở về không biết khi nào mới có thể ra lại lần nữa, huống chi cách thời hạn ước định còn mấy ngày lận cơ mà, không phải sao?”

Đây là hành trình nằm ngoài kế hoạch của Hình Thần Mục, có quá nhiều biến cố. Trác Ảnh thực sự lo lắng cho an nguy của Hình Thần Mục nhưng thấy Hình Thần Mục lại muốn đi quá chừng, y có hơi không đành lòng cự tuyệt.

Mãi cho tới khi ăn xong y cũng chưa quyết định được.

Đến khi vào xe ngựa, Hình Thần Mục ôm lấy y vừa dỗ dành lại vừa cầu xin, cho tới khi đám người bên ngoài đều đỏ mặt cả thì Trác Ảnh mới bó tay đồng ý.

Lúc này Hình Thần Mục mới cười, vén màn xe lên an bài công việc.

Nếu muốn tới tư trang của người ta, mang nhiều người theo tất nhiên không thích hợp. Hắn để cho mấy ảnh vệ khác hồi cung trước, thuận đường bẩm báo hướng đi của hắn với Hình Thần Tu, chỉ giữ lại Nghiêm Thanh, Tiểu Oánh làm tùy tùng lẫn Ảnh Bát, Ảnh Cửu làm hộ vệ.

“Không được.” An bài như thế lập tức bị Trác Ảnh phản đối, y kiên trì nói, “Nếu lo lắng mang nhiều hộ vệ khiến người ta hoài nghi thì có thể để người ở lại phụ cận sơn trang, không cần vào trong.”

“Nhưng ở sơn trang kia chưa chắc đã có nơi ẩn náu, chúng ta cũng không xác định sẽ ở đó bao lâu. Giang hồ nhân sĩ quá đông, trong đó khó tránh khỏi có người tinh thông võ nghệ. Một khi hành tung của họ bị phát hiện, chẳng phải càng chọc người ta sinh nghi sao?” Hình Thần Mục ôm Trác Ảnh ngồi lên đùi mình, nắm lấy bàn tay y vỗ về trấn an.

Nỗi băn khoăn này cũng không phải là không hợp lý. Xuất môn thưởng quế, công tử nhà bình thường sẽ chỉ mang theo vài tên tùy tùng hầu hạ lẫn hộ vệ. Nếu dẫn theo mấy chục hộ vệ, lại ở phụ cận Loan thành, chỉ sẽ khiến người ta lập tức có thể đoán ra có vương tôn quý tộc đến.

Cho dù có tách nhóm ảnh vệ cho đi trước thì cùng trong một phạm vi lại đều có khẩu âm Loan thành, lại là người tập võ thì cũng sẽ khiến kẻ khác nghi ngờ.

Sau khi Trác Ảnh suy tư cẩn thận thì mới chịu nhượng bộ, phân phó thuộc hạ ở Thượng Nguyên thành đợi mệnh. Tính toán lộ trình, từ Thượng Nguyên thành tới Thu Lô sơn trang chỉ cần phi ngựa nhanh thì nhiều lắm mất nửa ngày đã có thể đuổi tới. Vạn nhất có chuyện gì xảy ra cũng có thể kịp chạy tới tiếp ứng.

Thấy Trác Ảnh đã an bài ổn, Hình Thần Mục không ý kiến gì thêm nữa. Hắn lần nữa buông màn, đoàn người nhanh chóng phân công nhau xuất phát.

Nhưng cả đoạn đường sau đó, Trác Ảnh cũng cực kì trầm mặc. Hình Thần Mục còn tưởng rằng do y vẫn lo lắng việc chỉ dẫn theo vài người tới chỗ sơn trang, dỗ dành vài câu mới nghe y nói: “Xin lỗi, ta không phải cố ý trước mặt người khác bác bỏ thể diện của ngươi nhưng bảo vệ sự an toàn của ngươi cũng chính là chức trách của ta, ta… Ưm…”

Mấy lời nói phía sau đều bị Hình Thần Mục nuốt chửng, cứ như mang theo ý tứ trừng phạt. Lần này hôn có vẻ rất kịch liệt, Trác Ảnh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, để mặc Hình Thần Mục tàn sát miệng mình, thậm chí hắn còn kéo lưỡi y sang không nhẹ không nặng cắn một cái.

“Sau này ngươi mà còn nói một câu xin lỗi thì ta sẽ lại hôn ngươi một lần, cho dù có người trước mặt hay ở sau lưng.” Sau khi buông y ra, Hình Thần Mục đã nói như thế.

“Chỉ là…”

“Không có chỉ là.” Hình Thần Mục giơ tay lau đi sợi chỉ bạc ở trên môi y, “Ta yêu việc ngươi ngồi trong lòng ta mềm mại thẹn thùng, cũng yêu việc ngươi đối đãi lãnh đạm xa cách với người ngoài. Nhưng ngươi đại khái không biết, ta yêu nhất dáng vẻ cường thế lẫn kiên định khi toàn tâm toàn ý thay ta suy nghĩ. A Ảnh à, nếu ta làm sai chuyện gì, ngay cả ngươi cũng không dám phản bác ta, chỉ sợ sau này nhất định ta sẽ trở thành một gã hôn quân mất thôi.”

Trác Ảnh cảm động tới mức không thể dùng bất kì ngôn ngữ nào để biểu đạt, y ôm lấy tấm lưng cường tráng của nam nhân, tựa đầu lên ngực đối phương, lắng nghe âm thanh trầm ổn của tiếng tim đập, hồi lâu mới nói: “Nếu ngươi làm không đúng, cho dù biết rõ ngươi sẽ trách ta, ta cũng vẫn sẽ nói.”

Hình Thần Mục cười cười, không nói gì nữa. Hắn biết đây mới là A Ảnh của hắn, sẽ đều lấy hắn làm ưu tiên. Cho dù y có thực sự làm chuyện gì không nên cũng nhất định là vì hắn.

Hai người lúc này còn chưa ngờ tới, lần tới Thu Lô sơn trang thưởng quế này sẽ gặp phải phiền toái, mà đúng là nhờ sự kiên trì vừa rồi của Trác Ảnh mới cứu được mạng của bọn họ.

Hoàn chương 56.