Trác Ảnh vẫn ở trong phòng Vương Huyên bồi nàng, tới giờ ăn cơm được nàng nhắc nhở mới đeo lại mặt nạ rồi đỡ nàng đi tới nhà chính dùng cơm.
Có Lục Gia Thụy và Vương Huyên ủng hộ, những người khác cũng nhanh chóng tiếp nhận quan hệ giữa Hình Thần Mục và Trác Ảnh. Cả nhà ăn vui vẻ cùng ăn bữa cơm đoàn viên, rồi cùng nhau nhau ngắm trăm một lúc. Sau đó Lục Tiêu đã đề nghị mọi người cùng ra ngoài đi dạo, dù sao Trung thu cũng là một ngày hội rất náo nhiệt ở Lục gia trấn.
Hình Thần Mục không đi cùng lần với trưởng bối và mấy muội đệ mà trở về phòng trước, đợi bọn họ đều đi rồi mới dẫn Trác Ảnh ra ngoài.
Đường phố lúc trưa còn vắng vẻ mà giờ đã vô cùng náo nhiệt, nhà nào nhà nấy cũng đều treo đèn lồ ng. Người đi đường tới lui đều cầm trên tay đủ loại đèn lồ ng, từ xa nhìn những chiếc đèn lồ ng như hòa vào bóng đêm, đẹp như những vì sao tinh tú.
Hình Thần Mục lấy hai đèn lồ ng hình con thỏ ra thắp sáng, đưa Trác Ảnh một cái còn mình cầm một cái cùng nhau hòa vào đám người. Đi được vài bước, giống như nhớ tới cái gì đó, hắn hơi nghiêng người, giơ bàn tay không cầm gì nắm lấy bàn tay y, mười ngón đan xen.
“Mục nhi, đừng làm vậy mà.” Trên đường người đến người đi, việc hai người nắm tay sẽ dễ khiến người khác để ý. Trác Ảnh có hơi căng thẳng, định rút tay về nhưng vừa động một cái đã bị Hình Thần Mục nắm chặt lại.
“Chỗ này sẽ chẳng ai nhận ra chúng ta cả, sao phải để ý ánh mắt người khác làm gì?” Hình Thần Mục mặc kệ y giãy dụa, kéo y tiếp tục đi tiếp. Thấy y vẫn còn do dự, bước chân cũng dần chậm lại, thuận tiện nói, “Chẳng phải đã có ống tay áo che khuất rồi sao? Ngươi đi gần ta một chút nữa thì người ta sẽ không thấy nữa.”
Trác Ảnh suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng đúng, vội đi tới hai bước, cùng Hình Thần Mục vai kề vai, suốt cả đường đi tiếp theo cũng không phút nào buông tay.
Hai người theo dòng người đi được không bao lâu đã thấy vài tên thanh niên đang đứng trên đài, cùng nhau múa hỏa long (1). Hỏa long được làm từ cỏ mây và cây đa, trên thân rồng cắm hương đang cháy. Nghe nói múa hỏa long vào dịp Trung thu sẽ xu cát tị hung (cải thiện vận mệnh), tiêu tai hàng phúc (tiêu trừ tai họa và cầu phúc), cũng khẩn cầu tương lai mưa thuận gió hòa.
Nhấn vào đây để xem ảnh
(1) Hoạt động múa rồng lửa vẫn còn diễn ra tại Hong Kong vào đêm Trung thu.
Trác Ảnh lẫn Hình Thần Mục đều chưa từng thấy qua, dừng chân nhìn một hồi lâu, mãi cho tới khi thấy chung quanh càng lúc càng đông mới từ từ lùi ra phía sau.
Lại được Hình Thần Mục lôi kéo rời đi, Trác Ảnh dần quen với việc mười ngón tay đan xen, trong lòng vẫn còn sót lại chút hào hứng vì được thấy thứ mới lạ, quay đầu hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu tiếp?”
Trong ánh mắt y tràn đầy hình ảnh đèn đủ màu ở khắp nơi, vô cùng sáng ngời. Lúc nhìn về phía Hình Thần Mục luôn mang theo vẻ mong đợi, Hình Thần Mục sửng sốt hồi lâu mới lấy lại tinh thần, mỉm cười nhỏ giọng nói: “A Ảnh à, nếu còn nhìn ta như vậy, chúng ta sẽ không thể đi tiếp được đâu, chỉ có thể về lại phòng nghỉ ngơi thôi đấy.”
Hình Thần Mục áp sát lại gần Trác Ảnh: “Bởi vì ——”
“Đại ca ca ơi, lồng đèn của ngài đẹp quá, có thể đổi lồng đèn với ta được không ạ?” Thanh âm của trẻ con từ bên cạnh vang lên, cắt ngang lời chưa nói xong của Hình Thần Mục.
Hai người cúi đầu nhìn, chỉ thấy một nữ nhi chỉ cao tới thắt lưng hắn, đôi mắt dán chặt lên lồng đèn hình con thỏ trên tay Trác Ảnh, còn lồng đèn mà nàng đang cầm là hình Hằng Nga bay qua mặt trăng tròn.
Câu hỏi của nữ nhi rất lễ phép cũng không khiến người ta cảm thấy bị mạo phạm. Trác Ảnh ngồi xổm xuống, đưa con thỏ trên tay mình sát lại gần con thỏ mà Hình Thần Mục đang cầm trên tay, cố gắng thả chậm giọng nói: “Không được đâu, ngươi nhìn này, hai con thỏ này là một đôi, nếu tách chúng ra thì chúng nó sẽ thấy cô đơn lắm.”
Nữ hài phồng má, suy nghĩ một lát, ánh mắt lưu luyến nhìn hai chú thỏ, dùng giọng mũi yếu ớt nói: “Vậy thì để bọn nó ở cạnh nhau vậy…”
“Hi Hi, không được vô lễ.” Một người phụ nữ từ trong đám người chen ra, đi vài bước tới sau lưng cô bé, “Xin lỗi hai vị, vừa rồi Hi Hi nhìn thấy lồng đèn của hai người thì rất thích, ta không chú ý một cái là nàng đã tự mình chui ra tìm hai người. Có gây phiền phức cho hai người không?”
“Không sao, chỉ là ở đây đông người, trẻ con vẫn nên cẩn thận chút.” Trác Ảnh nhìn nữ hài, tựa như an ủi lại mỉm cười với nàng.
“Vâng vâng, thật sự đã làm phiền các ngươi rồi.” Người phụ nữ có vẻ vẫn còn sợ hãi, nắm lấy tay nữ hài, trước khi đi không nhịn được quay đầu lại hỏi, “Chỉ là có tiện nếu hai người cho ta biết, cái lồng đèn này mua chỗ nào được không?”
“Rất xin lỗi, hôm qua chúng ta mới tới Lục gia trấn, lồng đèn này mua ở bến tàu huyện Ninh Thủy.”
Nữ hài nghe xong đã chảy nước mắt. Người phụ nữ không ngờ không phải mua ở Lục gia trấn, đành phải dỗ dành nữ nhi rời đi.
Hai người nọ đi rồi, Hình Thần Mục nhéo nhéo lòng bàn tay Trác Ảnh: “Ta còn tưởng ngươi sẽ đáp ứng nàng cơ đấy.”
Trác Ảnh lắc lắc đầu, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Đây là Mục nhi tặng ta mà.”
Hình Thần Mục ngẩn người, sau đó lại cười rộ lên: “Ừm, là ta tặng A Ảnh, đôi thỏ này đều là do ta tặng A Ảnh. Chúng ta mang nó về cung, đợi Trung thu năm sau lại mang ra thắp sáng nhé.”
“Được.”
Sau khi ầm ĩ một hồi, hai người lại tiếp tục chủ đề đang nói dở trước đó. Hình Thần Mục dẫn Trác Ảnh đi về phía đông của thôn trấn, không bao lâu đã nhìn thấy dòng sông. Lúc này trên bờ có không ít người lớn mang theo hài tử đi thả hoa đăng.
Hoa đăng được làm thành hình hoa sen, giữa hoa sen thắp một cây nến ngắn. Trên mặt nước lúc này có không ít hoa đăng lửng lờ trôi, theo dòng nước trôi xuôi về phía hạ lưu, soi sáng toàn bộ mặt nước.
“Chúng ta cũng thả một cái nhé?” Hình Thần Mục nghiêng đầu nói.
Trác Ảnh nhìn đám hài tử đang nhìn hoa đăng trôi, đấu tranh một lát cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Hai người đi theo dọc bờ sông tới chỗ một lão bá (bác) bán hoa đăng mua một cái. Trác Ảnh cẩn thận nâng trên lòng bàn tay, Hình Thần Mục nhận lấy cây nến đỏ lão bá đưa, thắp sáng hoa đăng. Hai người đi tới phía thượng du, tìm một chỗ ít người rồi thả đóa hoa sen nọ trên mặt nước.
Hình Thần Mục để Trác Ảnh ước nguyện. Trác Ảnh lại chẳng biết ước gì, trong đầu lại nghĩ tới tiểu cô nương vừa gặp lúc nãy.
Ở xa xa thỉnh thoảng lại nghe thiếng hài đồng vui đùa ầm ĩ truyền tới, Trác Ảnh mở mắt ra, quay đầu hỏi: “Mục nhi có thích hài tử không?”
Hình Thần Mục sợ y nghĩ nhiều, nghe vậy lập tức lắc lắc đầu: “Ta chỉ thích A Ảnh thôi, có A Ảnh là đủ rồi.”
“Ý ta không phải vậy…” Trác Ảnh không biết phải biểu đạt thế nào, do dự một lúc mới thay đổi cách nói, “Giả dụ chúng ta nhận nuôi một hài tử, Mục nhi có thích không?”
“Nếu A Ảnh muốn nhận nuôi, đó cũng sẽ là hài tử của ta, tất nhiên ta sẽ thích. Việc này không cần vội, có muốn cũng phải đợi chúng ta thành hôn, ta phái người giúp ngươi đi xem xét.” Hình Thần Mục đoán Trác Ảnh thích hài tử. Mặc dù trong hoàng thất, chi của bọn họ không có nhiều con trai trưởng thành nhưng chi thứ lại có rất nhiều con nối dõi. Đến lúc đó chọn một đứa do mình nuôi để thừa tự, cũng không phải không thể.
Trác Ảnh nghe thế cười ôm lấy Hình Thần Mục. Y bắt đầu cảm thấy mong ngóng, một hài tử vừa giống y lại vừa giống Hình Thần Mục. Chỉ là không biết lời nói ngày ấy của Hình Thần Tu có phải là ý tứ này không.
—
Ban đêm của tiết trời vào thu đã bắt đầu hơi se se lạnh. Hai người đều mặc y phục mỏng. Trác Ảnh sợ Hình Thần Mục cảm lạnh nên chỉ đứng thêm một lúc ở bờ sông rồi đề nghị trở về.
Trên đường lúc này đã dần ít người hơn so với lúc nãy, Hình Thần Mục giơ tay nắm chặt tay Trác Ảnh về tới trước nhà Lục gia, còn chưa đi vào trong chợt nghe thấy âm thanh khắc khẩu ở trong truyền ra.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đẩy cửa viện ra, chỉ thấy hai hài tử nhà Lục Tiêu và Lục Thiệu ở trong viện. Lúc này đứa nhỏ hơn đang chống hông, ra oai nói: “Ta đoán đố đèn được nhiều hơn so với ngươi, ta lợi hại hơn ngươi nhiều.”
“Đoán đố đèn nhiều thì được ích gì chứ, có bản lĩnh thì tới đây đánh một trận xem!” Đứa lớn hơn không yếu thế tí nào, xắn tay áo lên như sắp lao về phía trước.
“Đánh nhau thì có lợi gì cơ chứ, ngươi đánh nhau có lợi hại nhưng có thắng được đại ca không? Ngày đó ta đã nghe được đại bá mẫu nói, bởi vì đánh nhau quá lợi hại nên mới bị nhốt trong cung đó.”
Hài tử mới tám tuổi sẽ không biết nhiều chữ lắm nhưng đã có thể nghe hiểu người lớn nói gì. Hai nhà đều ở cùng một chỗ, thỉnh thoảng sẽ vô tình nghe được một vài câu, cũng không biết thật hay giả đều sẽ ghi tạc trong lòng.
Mà hài tử nhà Lục Tiêu nghe thế lại tức giận giơ nắm đấm lên muốn xông tới, hô to: “Đại ca không phải bị nhốt ở cung, đại ca phải đi bảo vệ Hoàng đế ca ca!”
Vốn Hình Thần Mục định tiến tới ngăn cản lại đột ngột dừng bước chân, mà mọi người ở bên kia nghe được tiếng, kinh hãi vội vã chạy ra.
Thân Tĩnh Hàm sau khi hoàn hồn lập tức tiến lên kéo đứa con trai nhà mình sang, đánh mạnh mấy cái lên mông nó: “Nói bậy cái gì đó hả! Bình thường cha mẹ dạy ngươi thế nào hả? Không được khi dễ đệ đệ.”
“Con không nói bậy, là Tiểu Thụy nói bậy. Nó nói đại ca bị nhốt trong cung, nó nói bậy!” Đứa nhỏ vẫn cứng cổ, trong hốc mắt đã long lanh ánh nước nhưng vẫn quật cường không để nước mắt rơi xuống.
“Đại cữu mẫu!” Thân Tĩnh Hàm giơ tay định đánh tiếp, Hình Thần Mục đã lên tiếng ngăn cản. Hắn tiến lên phía trước, ra hiệu cho Ảnh Bát Ảnh Cửu mang hai đứa nhỏ dắt sang một bên, tự mình đứng trước vợ chồng Lục Thiệu, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Cả ngày nay Hình Thần Mục đều cố ý hạ thấp phong thái muốn lấy thân phận tiểu bối ở chung với mọi người. Nhưng giờ hắn lại lạnh lùng, lập tức biểu lộ vẻ uy nghiêm của bề trên. Hai huynh đệ Lục Tiêu và Lục Thiệu nhìn nhau, ai cũng không mở miệng. Một lúc sau, Thân Tĩnh Hàm tựa như đã quyết tâm quỳ xuống trước mặt hắn.
“Thánh thượng, Trác đại nhân, dân nữ không mong trở thành người thân quốc thích với hoàng thất, cũng không hi vọng xa vời đứa con này sẽ được nhanh chóng thăng chức. Nhưng là một mẫu thân của một người bình thường, dân nữ chỉ muốn biết con trai của dẫn nữ có còn bình an còn sống không.”
Hình Thần Mục nhíu mày, tiến tới đỡ người đứng lên, ánh mắt dừng trên người Lục Tiêu, chậm rãi hỏi: “Cữu phụ, ngươi đừng gạt ta nữa. Rốt cuộc biểu đệ làm sao?”
Lúc này Ảnh Bát đang cầm tay hài tử đứng bên cạnh đột nhiên vỗ đầu, kinh hô: “Thánh thượng, cuối cùng thuộc hạ cũng nhớ vì sao lại thấy Đại phu nhân quen mắt rồi ạ, là Thập Cửu! Ngày thường Thập Cửu rất giống với Đại phu nhân đó ạ.”
Vừa nghe xong, Lục Tiêu lẫn Thân Tĩnh Hàm còn chưa phản ứng kịp, hài tử bên cạnh Ảnh Bát đã kích động trước, ngửa đầu hỏi: “Ngài là người trong cung tới đây, ngài biết đại ca của ta sao?”
“Là Lục Hiền. Mục nhi, Lục Hiền là biểu đệ của ngươi.” Những người khác có lẽ chỉ biết danh hiệu ảnh vệ nhưng Trác Ảnh vốn là Thống lĩnh Ảnh vệ, sẽ nhớ rõ danh tính của từng người. Họ Lục là thế gia vọng tộc, cũng không hiếm thấy. Mới đầu y vẫn không nhớ ra nhưng đợi Ảnh Bát nói xong đã lập tức hiểu rõ.
Hình Thần Mục ngơ ngác một lúc, trước tiên quay đầu sang Thân Tĩnh Hàm giải thích: “Cữu mẫu à, ảnh vệ khi vào cung sẽ được đặt tên theo số. Trong Ảnh vệ quân, Lục Hiền là Ảnh Thập Cửu, do Trác Ảnh quản lí. Ảnh Bát và Ảnh Cửu bên kia là đồng liêu (đồng nghiệp) của hắn trong quân. Trước đó mấy ngày, Thập Cửu vì cứu ta mà bị thượng nhưng không ảnh hưởng tới tính mạng. Hiện tại hẳn đã bình phục, đại cữu mẫu cứ an tâm.”
Nói xong hắn mới quay sang hỏi Lục Tiêu: “Đại cữu phụ, hiện giờ có bằng lòng nói cho ta biết, rốt cuộc vì sao biểu đệ lại nhập cung làm ảnh vệ không? Nếu nhập cung, vì sao lại không nói một tiếng với ta hoặc mẫu thân?”
Thấy chuyện đã không thể gạt được nữa, Lục Tiêu mới thở dài mở miệng, “Chuyện này mói ra thì dài lắm…”