Vị Ảnh Vệ Này, Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi

Chương 40: Hoa lâu




Editor + Beta-er: ToruD

“Hoa lâu?” Trác Ảnh ngơ ngác hồi lâu mới lấy lại tinh thần, do dự hỏi, “Ngươi… Ngươi muốn đi hoa lâu?”

Hình Thần Mục biết Trác Ảnh nghĩ gì nhưng lại không vội giải thích, hỏi ngược lại: “Ca không muốn sao?”

Trác Ảnh rũ mi: “Mặc dù hoa lâu Hồng Loan nổi tiếng nhưng nơi này phần lớn ngư long hỗn tạp, lấy thân phận của ngươi vào đó có chút không thích hợp, huống chi vết thương trên lưng ngươi vẫn chưa khỏi…”

“Là thân phận của ta đi không thích hợp, hay là ta đi không thích hợp?”

Trác Ảnh nghe vậy trầm mặc, không trả lời nổi.

Hỏi Trác Ảnh có muốn Hình Thần Mục đi hoa lâu không, tất nhiên y không muốn chút nào. Có ai trên thế gian này có thể cam tâm tình nguyện cùng người trong lòng của mình tới hoa lâu chứ.

Nhưng đồng thời trong lòng y cũng hiểu rõ, nếu Hình Thần Mục kiên trì muốn đi, thân là ảnh vệ của hắn thì y cũng chỉ có thể đi theo mà thôi, dù sao an nguy của đối phương vĩnh viễn là điều quan trọng nhất.

Hình Thần Mục dịch người tới cạnh giường, cười cười vẫy vẫy tay với y, “Được rồi, ta không dọa ngươi nữa. Không phải như ngươi đang nghĩ đâu, thực sự ta chỉ muốn đi xem chút thôi, không làm gì khác đâu. Ngươi mau lên đây nằm đi, đừng để bị cảm lạnh.”

“Hoa lâu có cái gì đẹp đâu chứ…” Trác Ảnh nhỏ giọng nói thầm. Đối với chuyện ngủ cùng giường với Hình Thần Mục, y vốn đã chuẩn bị tinh thần rồi. Dù sao thì bên ngoài cũng không thể so với lúc có thủ vệ trông coi nghiêm ngặt như trong cung, hai người mà tách ra nghỉ ngơi thì y sẽ không thể an tâm nổi.

Nhưng cho dù có chuẩn bị đến đâu thì lúc y xốc góc chăn lên để chui vào nằm cạnh Hình Thần Mục thì cũng không khỏi cảm thấy khẩn trương, nhất thời chẳng biết phải đặt chân như thế nào nữa cơ.

Chỉ qua một lát, y đã từ trên giường ngồi dậy: “Ta, để ta đi bảo tiểu nhị chuẩn bị thêm một cái chăn nữa đi.”

Nói xong y vừa định xuống giường, chân còn chưa kịp chạm đất thì cổ tay trái đã được một bàn tay ấm áp cầm lấy. Y cúi đầu, đối diện với ánh mắt nóng rực của Hình Thần Mục.

“Ca à, chuyện này không sớm thì muộn ngươi cũng phải thích ứng.”

Bất luận là xưng hô hay là sự tiếp xúc thân thể giữa hai người, vốn mục đích mà Hình Thần Mục mang Trác Ảnh xuất cung là hi vọng y có thể nhanh chóng thích ứng với sự chuyển biến trong quan hệ giữa hai người. Mặc dù không phải bắt ép y nhưng cũng không để y trốn tránh.

Hai người nhìn nhau một lúc, Trác Ảnh đành bại trận phất cờ trắng, chỉ có thể trở về nằm lên giường. Tâm tình Hình Thần Mục vô cùng tốt, hắn móc ngón tay mình vào ngón tay y: “Mau ngủ đi.”

Từ lúc Trác Ảnh nhập cung đã phải ngủ giường chung, sau đó khi vào ảnh vệ dự bị doanh thì cũng là mấy người một phòng. Chẳng phải y chưa từng cùng người khác ngủ chung giường nhưng đây lại là lần đầu tiên trong suốt hai mươi bốn năm qua y ngủ chung chăn với ai đó.

Cứ tưởng rằng bản thân sẽ khó vào giấc lắm nhưng không biết là do đêm trước nghỉ ngơi chưa tốt hay là do tiếng hít thở vững vàng của Hình Thần Mục quanh quẩn bên tai trấn an y nên y mới có thể vừa nằm xuống không lâu sau đã ngủ.

Lúc tỉnh lại thì bên ngoài đã là chạng vạng rồi. Hình Thần Mục vẫn còn ngủ, Trác Ảnh cẩn thận nghiêng người, ánh mắt dừng trên gương mặt tuấn mỹ góc cạnh rõ ràng của đối phương.

Lúc Hình Thần Mục ngủ thì khí thế không giận mà uy ngày thường sẽ tự rút đi cả, thoạt nhìn trông lại trẻ ra nhiều lắm, khiến cho y cuối cùng cũng cảm thấy hắn thế này mới đúng với tuổi thật của mình.

Nhưng y lại càng thích dáng vẻ lúc tỉnh của Hình Thần Mục hơn, cho dù là hỉ hay nộ, thậm chí là cả cái dáng vẻ giảo hoạt khi tính kế cũng đều khiến y yêu thích mãi không thôi, không thể kháng cự nổi.

Cứ chăm chú nhìn mãi, y không nhịn được nâng tay chạm vào cánh môi đỏ sẫm kia, trong đầu lại lần nữa hồi tưởng lại cái ngày mà môi hai người dán chặt lấy nhau đó…

“Ca đang thừa dịp ta ngủ say, định làm gì ta thế?”

Hình Thần Mục bỗng nhiên lên tiếng dọa Trác Ảnh giật bắn mình, cũng khiến y phục hồi tinh thần, vội vàng thu hồi ngón tay còn đang đặt trên khóe môi của đối phương: “Không có gì cả.”

“Ồ? Lẽ nào khóe miệng ta dính gì đó nên ca giúp ta lau nó đi hửm?”

Hình Thần Mục ngủ không sâu lắm, lúc đầu ngón tay Trác Ảnh chạm lên môi hắn thì hắn đã tỉnh. Chỉ là hắn muốn chờ xem Trác Ảnh muốn làm gì cho nên mới luôn duy trì trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ, không để cho Trác Ảnh phát hiện.

Ai ngờ đã một lúc lâu rồi mà Trác Ảnh vẫn duy trì tư thế kia, mãi vẫn không thấy động tác nào khác, lúc này hắn mới tỉnh lại.

“Ta…” Trác Ảnh nghẹn lời, thật ra y cũng chẳng biết vì sao mình lại muốn chạm vào môi của Hình Thần Mục nữa, chỉ là làm theo bản năng thôi. Đến khi Hình Thần Mục hỏi, y cũng chẳng biết nên giải thích thế nào, sờ sờ mũi, xoay người xuống giường: “Thánh… Khụ, không còn sớm nữa, đứng lên dùng cơm thôi.”

“Được.” Hình Thần Mục cũng không ép Trác Ảnh trả lời, dưới sự trợ giúp của y ngồi dậy.

Trác Ảnh xoay người dự tính đi lấy y phục cho cả hai, Hình Thần Mục cũng xuống giường theo nói: “Chờ một lát.”

Y tưởng rằng đối phương muốn dặn dò cái gì nên mới quay người lại, ngay sau đó lại bị hắn chế trụ phần gáy, cánh môi vừa được chính y chạm qua hiện giờ lại đang dán lên môi y.

Lần này rõ ràng Hình Thần Mục không định cho y cơ hội thối lui, cường thế không cho cự tuyệt, cạy mở khớp hàm của y ra, đầu lưỡi lướt qua hàm trên của y.

Trác Ảnh bị hôn bất ngờ nên chẳng kịp đề phòng gì cả, chỉ có thể hơi hé môi tùy ý đối phương công thành đoạt đất trong khuôn miệng mình. Y từ từ nhắm hai mắt lại, ngay cả lông mi cũng hơi run rẩy.

Hình Thần Mục rất bất mãn với tình hình hiện tại, bắt đầu câu lấy lưỡi y trêu đùa.

Không biết đã qua bao lâu, lâu tới nổi mà Trác Ảnh cảm thấy toàn bộ sức lực của mình vì nụ hôn này mà xói mòn cả rồi thì Hình Thần Mục mới lui ra, khẽ cọ chóp mũi mình lên chóp mũi y rồi lại cười nói: “Ngươi không muốn làm gì với ta, nhưng ta thì có.”

Mặt Trác Ảnh ửng đỏ, trái tim đập bình bịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực y luôn vậy đó. Ngay cả đầu lưỡi bị Hình Thần Mục trêu ghẹo cũng tê rần nhưng y vẫn nâng tay ôm ngược lại Hình Thần Mục, nhỏ giọng nói: “Ta cũng muốn mà…”

Một câu nói này thôi cũng khiến ý cười nơi đáy mắt Hình Thần Mục càng đậm. Chẳng cần khắc chế thêm nữa, lại hôn thêm một cái nữa đi.

Lần này hắn hôn rất ôn nhu, hướng dẫn từng bước một, dường như muốn khiến Trác Ảnh phải chủ động hơn thì mới bằng lòng buông tha.

Lúc sau, Trác Ảnh cũng hiểu được ý đồ của hắn, đành phải học theo bộ dạng của hắn mà đưa lưỡi sang dò xét. Vừa tiến vào trong khoang miệng Hình Thần Mục, đầu lưỡi mềm mại lập tức bị quấn lấy, lại day dưa không rời.

Trong phòng vẫn chưa đốt đèn, trời bên ngoài cũng tối mù, chỉ còn lại ngọn đèn dầu sáng le lói ở ngoài hành lang, phản chiếu hai thân ảnh đang quấn lấy nhau lên tấm bình phong.

“Vết thương này của ta chẳng biết khi nào mới có thể khỏi hẳn nữa. Ta chờ không kịp nữa rồi…” Lúc hai người tách ra, Hình Thần Mục ẩn nhẫn thở dài.

Về phần chờ kịp cái gì, trong lòng hai người đều rõ.

Trác Ảnh phải mất một lúc mới hồi phục lại một chút khí lực, vươn tay đẩy nhẹ đối phương: “Chúng ta đi dùng cơm thôi.”

“Ừm.” Hình Thần Mục đáp lời nhưng một chút cũng chẳng động đậy, thậm chí vẫn siết chặt vòng tay của mình trên người Trác Ảnh, “Ca ơi, lại ôm thêm cái nữa nào.”

Mặt Trác Ảnh càng lúc càng nóng hơn: “Ngươi, ngươi đừng có gọi ta là ca nữa mà…”

“Vậy ngươi thích ta gọi là gì nào?” Hình Thần Mục khẽ cười một tiếng, dịu dàng nói, “A Ảnh à?”

Mỗi hai chữ đó thôi nhưng Trác Ảnh lại cảm giác nơi nào đó của mình vừa mới khôi phục lại có dấu hiệu sắp ngẩng đầu nữa rồi, một lúc lâu mới “ừm” một tiếng.

“Vậy sau này trước mặt người khác ta sẽ gọi ngươi là ca, lúc quay về phòng thân mật thì sẽ gọi ngươi là A Ảnh nhé?”

Lúc Hình Thần Mục nói đến thân mật còn cố ý dừng lại một chút nữa. Trác Ảnh hơi gật đầu, nghĩ tới chuyện sau này có lẽ mỗi ngày hai người đều “thân mật” như thế, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi chờ mong.

Lại ôm một lúc nữa, mãi cho tới khi Nghiêm Thanh ở bên ngoài hỏi thì Hình Thần Mục mới buông người ra. Trác Ảnh đi đốt đèn, đeo mặt nạ da người vào sau đó lại mang y phục tới giúp hắn khoác lên người.



Cơm chiều được dùng tại đại đường của khách điếm. Sau khi ăn xong, Hình Thần Mục lại dặn dò Nghiêm Thanh: “Lát nữa ta và ca ta đi dạo chung quanh, các ngươi không cần đi theo. Nếu muốn thì cứ ở lại khách điếm, hoặc ra ngoài một chút cũng được, tự các ngươi quyết định.”

“Vâng ạ.” Sau khi Nghiêm Thanh đáp lời lại cảm thấy lo lắng, vẫn lắm miệng nói, “Hay ngài mang theo một vài ảnh vệ theo nhé? Trên đường náo nhiệt, nô tài sợ lỡ như có gì ngoài ý muốn thì nhiều người dù sao cũng tốt hơn.”

“Không sao, có ca ta ở đây rồi, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Trong giọng nói Hình Thần Mục mơ hồ lộ ra vài phần kiêu ngạo.

Nếu trên phố có kẻ trộm, cho dù là có mấy chục người cũng chẳng phải là đối thủ của Trác Ảnh ấy chứ.

Tầm mắt Trác Ảnh dừng lại trên hai bàn của ảnh vệ phía sau lưng Hình Thần Mục, cũng khuyên nhủ: “Mục nhi à, chúng ta mang theo Ảnh Bát và Ảnh Cửu nhé. Thế thì cho dù có tạm thời muốn làm cái gì thì cũng có người để dặn dò.”

Trác Ảnh đã mở miệng thì Hình Thần Mục chẳng thể cự tuyệt được, đành phải đứng dậy gọi Ảnh Bát, Ảnh Cửu sau đó rời khỏi khách điếm.

Hoa lâu Hồng Loan cách không xa khách điếm Hồng Loan mấy, đi bộ cùng lắm mất khoảng một chén trà (15 phút) là tới.

Đáng thương cho Ảnh Bát vừa mới tiêu hóa xong quan hệ giữa Hình Thần Mục và Trác Ảnh, vừa mới ngẩng đầu đã nhìn đấy hai chữ “Hoa lâu” cùng đèn lồng đỏ thẫm, bước chân hắn trở nên loạng choạng suýt chút nữa ngã ra đường luôn rồi.

Hai người đi trước đã được má mì (1) của hoa lâu dẫn vào trong, Ảnh Cửu phát hiện Ảnh Bát có hơi khác thường, ngừng bước nhíu mày nói: “Hôm nay ngươi bị làm sao đấy? Trông chẳng có tinh thần tí nào cả, nhưng mà đừng để đại nhân biết, nếu không thể nào cũng phạt ngươi cho coi.”

(1) Má mì: là những người phụ nữ lớn tuổi phụ trách dạy dỗ cô nương và tiếp đón khách tới.

Trong lòng Ảnh Bát gào thét, là do Trác đại nhân đó. Nỗi buồn bực này mình hắn phát hiện ra cũng chẳng sao nhưng không thể nói với người ngoài được. Hắn chỉ đành gật gật đầu với Ảnh Cửu, cũng nhanh chân đi vào hoa lâu.

Trong hoa lâu đều toàn là người tinh khôn, vừa thấy cách ăn mặc của Hình Thần Mục và Trác Ảnh thì đã đoán ra hai người không phú thì cũng là quý. Huống chi phía sau bọn họ lại còn có hai gã hộ vệ đi theo, y phục của mấy hộ vệ kia cũng chẳng phải là đồ mà dân thường có thể dùng nổi.

Má mì dẫn người vào trong đại đường, quy công (2) thấy người lập tức đi báo với tú bà (3). Không bao lâu sau, tú bà đã lắc mông đi từ trên lầu xuống, tiến lên tiếp đón: “Ái chà, hai vị đại gia trông lạ mắt quá. Đây là lần đầu tiên đến hoa lâu Hồng Loan của chúng tôi phải không?”

(2) Quy công (龟公): là người đàn ông làm tạp dịch trong kỹ viện, kiêm chức vụ bảo an, phía Nam gọi là Quy công, phía Bắc gọi là Đại trà hồ.

(3) Tú bà: bà chủ kỹ viện.

Hình Thần Mục nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh giá một phen, mở quạt ra phẩy phẩy, không nhanh không chậm nói: “Hai huynh đệ chúng ta đã sớm nghe nói các cô nương ở hoa lâu Hồng Loan đều là thiên tư quốc sắc (sắc nước hương trời). Hôm nay đi qua Thượng Nguyên thành nên mới cố ý đến mở mang tầm mắt, thỉnh cầu bà chủ giới thiệu cho chúng ta.”

“Ôi, ôi chao. Nếu hai vị không quen cô nương nào ở đây thì tất nhiên ta sẽ giới thiệu cho hai vị chứ. Chi bằng trước tiên chúng ta tới một gian phòng ở Hồ Tâm Đình uống trà đã nhé?”

“Được thôi.”

Thấy Hình Thần Mục đồng ý, tú bà tự mình dẫn bốn người đến hậu viện Hồ Tâm Đình của hoa lâu. Hồ Tâm Đình ẩn vào bóng đêm, bên bờ có quy công trông coi. Những khách nhân tới tìm thú vui không thể tùy tiện xâm nhập nên nơi này vô cùng u tĩnh, vốn là chuẩn bị để đón tiếp những vị khách quý.

Hình Thần Mục cùng Trác Ảnh ngồi xuống, Ảnh Bát và Ảnh Cửu bảo hộ ở phía sau hai người. Đợi người châm trà xong, tú bà đứng trước người bọn họ, lấy mấy khối hoa bài ở trong ngực ra định giới thiệu lại bị Hình Thần Mục trước một bước mở miệng ngắt lời: “Nghe nói chỗ này của ngươi không chỉ có mấy cô nương xinh đẹp như hoa mà còn có huấn luyện luyến đồng (4), tiểu quan (5) nữa đúng không?”

(4) Luyến đồng: những cậu (cô) bé xinh đẹp bị người ta bảo quan hệ ấy, có thể mọi người sẽ biết nó qua thể loại shotacon đó.

(5) Tiểu quan: ý là chỉ những cậu trai bán sắc kiếm tiền, nếu thời hiện đại thì sẽ gọi là money boy (MB).

Nhiễm Dĩnh thịnh hành dưỡng nam, trong dân gian có không ít kẻ có tiền nuôi trong nhà một hai gã trai lơ là chuyện thường tình. Hoa lâu Hồng Loan nổi danh như thế, ngoại trừ những cô nương đứng đầu bảng có tiếng tăm ra thì tiểu quan, luyến đồng cũng là điểm để hấp hẫn khách quý tới cửa.

Tú bà nghe thế trong lòng liền có cân nhắc, lập tức nói: “Ái chà, hóa ra khẩu vị của hai vị đại gia là thế này sao. Ngài đến hoa lâu Hồng Loan của chúng ta là chuẩn nhất rồi đó. Không phải ta nói quá với ngài đâu, cả cái Nhiễm Dĩnh này sẽ chẳng có chỗ nào có tiểu quan xinh đẹp như ở chỗ chúng ta hết. Hơn nữa tiểu quan ở chỗ chúng ta đều đã được dạy dỗ rất tốt, ngài muốn “chơi” thế nào cũng đều được hết. Hoặc nếu ngài thích non nớt mềm mại thì chúng ta vẫn có luyến đồng chưa khai bao nữa. Đại gia, người xem…”

Hình Thần Mục cười cười, lấy từ trong túi tiền ra một thỏi bạc đưa sang: “Đi, mang tiểu quan có kĩ thuật tốt nhất của các ngươi tới đây.”

Hoàn chương 40.