Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vị Ảnh Vệ Này, Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi

Chương 37




Editor + Beta-er: ToruD

Hình Thần Mục cùng Hình Thần Tu đi đến chính điện, đến khi tới trước chính điện rồi đột nhiên dừng bước: “Suýt nữa ta đã quên mất chuyện này…”

“Chuyện gì?”

“Sợ là Vương huynh vẫn chưa biết, nghe nói vị Nhị ca của ta, cũng là Nhị đệ của ngươi hiện giờ còn đang bị cầm tù ở quý phủ của Ninh Viễn.”

“Hình Thần Ngang?” Hình Thần Tu vốn chẳng quá quan tâm sau khi hai người kia xuất cung, nghe vậy vô cùng kinh ngạc, “Sao gã lại ở cùng Ninh Viễn?”

“Ninh Viễn lợi dụng bọn họ khống chế Hoàng tổ mẫu.” Hình Thần Mục cười lạnh một tiếng, “Ta vì điều tra chuyện năm đó Thượng Thanh tự bị tập kích nên mới vô tình biết được, chỉ là hiện giờ Ninh Viễn đã không thể cứu vãn, ta cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt Nhị ca làm gì nữa.”

Dứt lời, hắn lại nói với Trác Ảnh vừa xuất hiện: “Phái ảnh vệ tới quý phủ của Ninh Viễn, cầm theo lệnh bài của trẫm, thả Nhị ca của ta ra trước. Chuyện này không được để lộ ra ngoài, nếu để lộ thì mặt mũi của hoàng gia chúng ta đều sẽ vứt hết.”

Phân phó xong với Trác Ảnh, Hình Thần Mục mới an tâm vào chính điện. 

Mục đích chủ yếu cho buổi lâm triều ngày hôm nay đó là luận công ban thưởng.

Tướng quân Vệ Lâm theo Tiên đế Nam chinh Bắc chiến, chiến công hiển hách, hiện tại lại có công cứu giá, đặc biệt phong làm Trường Bình hầu.

Tướng quân Lí Nguyên Mạc dẫn binh giao chiến với phản quân nhiều ngày, có công hộ giá, phong làm Trung Nghĩa bá, phê chuẩn từ chức Tướng quân Cấm vệ, an tâm dưỡng thương.

* Thời phong kiến, tước vị sẽ được phong tặng cho các hoàng thân, quý tộc và triều thần, tùy theo quan hệ trong Hoàng tộc và công trạng của mỗi người đối với Quốc gia, Triều đình. Gồm có 6 tước vị lần lượt từ cao đến thấp như sau: Vương, Công, Hầu, Bá, Tử và Nam.

Nguyên Thống lĩnh Quan vệ quân Ninh Viễn mưu đồ gây rối, mạo phạm tác loạn, phán chu di cửu tộc. Thủ hạ trong Quan vệ quân, hễ là tướng lĩnh cấp lục phẩm trở lên đều bắt giữ giao cho Đại Lý tự thẩm tra xử lí. Tất cả những binh sĩ còn lại chủ động tham dự phản loạn đều lập tức hành quyết. Những người vì trúng độc mà bị ép tham dự đều sung quân biên cương, vĩnh viễn không được tái nhập Loan thành.

Quân tịch của Quan vệ quân niêm phong cất vào kho. Toàn bộ những người còn lại thuộc Quan vệ quân không tham dự vào lần mưu nghịch này đều nhập vào Cấm vệ quân. Việc tuần vệ Loan thành hằng ngày cũng sẽ do Cấm vệ quân quản lý, từ nay Nhiễm Dĩnh sẽ không còn Quan vệ quân nữa.

Đồng thời Hình Thần Mục trực tiếp bổ nhiệm Vệ Diễn làm Tướng quân Cấm vệ, là Quan võ Tòng nhất phẩm. Nguyên Phó tướng quân trấn Bắc quân Lí Đồ thăng nhiệm làm Tướng quân trấn Bắc, tham tướng Lữ Nghĩa Thủy đảm nhiệm Phó tướng.

Tất cả chức vụ còn trống nhờ sau lần phản loạn phát sinh này, Hình Thần Mục cũng có thể tìm được người thích hợp đảm nhiệm nhậm chức.

Mỗi vị quân chủ đều sẽ bồi dưỡng đại thần tâm phúc cho mình. Hình Thần Mục thượng vị ba năm vẫn không có hành động gì quá lớn, vốn triều thần còn cho rằng hắn một lòng tìm kiếm sự ổn định, cũng không có ý tưởng gì mấy. Hiện giờ từng quyết sách được đưa xuống, mọi người mới bắt đầu tỉnh táo lại.

Đây không phải là không nghĩ ra cách, vốn hắn đã lên kế hoạch chu toàn từ sớm, chỉ còn chờ chức vụ trống thì sẽ đề bạt một vài vị quan viên của mình lên.

Mà Vệ gia chắc chắn là người được lợi nhất trong lần phong thưởng này.

Các đại thần âm thầm kinh hãi. Bất luận là chuyện Thánh thượng tâm cơ mưu tính sâu xa hay là chuyện hắn trầm ổn ung dung thì đều đã vượt quá khả năng nhận biết của bọn họ về một vị Hoàng đế chỉ vừa mới hai mươi tuổi.

Chẳng đợi bọn họ kịp tiêu hóa thì đã liên tiếp điều mệnh, Hình Thần Mục lại ban thánh chỉ khiến mọi người cảm thấy kinh hãi.

Phong Vĩnh An vương Hình Thần Tu làm Phụ chính vương, trong lúc Hình Thần Mục dưỡng bệnh, mọi việc đều sẽ giao hết thảy cho Phụ chính vương toàn quyền quyết định. Mà cho dù là sau khi vết thương của hắn đã khỏi, Phụ chính vương vẫn tiếp tục có quyền cùng hắn bàn bạc triều chính.

Thánh chỉ được ban ra ngay cả chính Hình Thần Tu cũng ngây ngẩn cả người. Lúc hai người nói chuyện ở Hiên Minh điện, Hình Thần Mục vẫn chưa đề cập gì đến chuyện Phụ chính vương với y. Y không ngờ rằng, Tứ đệ này của y lại làm việc quả quyết như thế, trực tiếp tuyên bố thánh chỉ luôn chẳng chừa cho kẻ nào có cơ hội phản đối.

Nhưng chẳng sợ thánh chỉ đã hạ, Tể tướng Công Tôn Minh Đức vẫn đứng dậy khuyên nhủ: “Thánh thượng, trước đây chưa từng có Phụ chính vương, quyền lợi khó có thể giới định. Vi thần cho rằng rất không ổn, vọng Thánh thượng suy xét.”

“Trẫm đã suy xét kĩ rồi.” Hình Thần Mục nhìn Tể tướng nói, “Trước đây chưa từng có Phụ chính vương nhưng các đời trước đều đã có xuất hiện Nhiếp chính vương. Hai chức vụ này chẳng khác gì nhau mấy, quyền lợi cũng không cần phải giới định. Nếu đã tạm thời thay thiên tử là trẫm chịu trách nhiệm thì có thể tiền trảm hậu tấu. Bất luận có là quốc sự, Phụ chính vương đều có thể tự quyết định sau đó lại bẩm báo với trẫm.”

Hiển nhiên đây không phải là đáp án mà Tể tướng muốn nghe, ông vẫn chưa chịu thỏa hiệp, vẫn tiếp tục quỳ trên điện cầu khẩn. Có mấy viên quan không kiềm chế được cũng muốn đứng ra nói chuyện nhưng Hình Thần Mục lại chẳng cho họ tí cơ hội nào, hắn khoát tay áo nói thẳng: “Trẫm mệt rồi. Có chuyện gì nữa thì các ái khanh trực tiếp tìm Phụ chính vương thương thảo đi. Hôm nay tới đây thôi.”

Nói xong, hắn cũng không thèm nhìn ai nữa, dùng tư thái không thèm quan tâm dẫn đầu xoay người rời khỏi Đại điện. Nghiêm Thanh ở phía sau nâng giọng hô: “Bãi triều ——”



Sự vụ trong triều đều được giao cho Hình Thần Tu nên tấu chương cũng đã được người mang sang quý phủ cho y. Hình Thần Mục trở về Thừa Ương điện nghỉ ngơi luôn. Chỉ là hắn còn chưa nằm trên  sàng tháp (giường dài)  được bao lâu thì Trác Ảnh đã bẩm báo: “Thánh thượng, người được phái đến quý phủ Ninh Viễn đã về rồi.”

Có điều thần sắc y có hơi do dự. 

Thấy y như thế, trong lòng Hình Thần Mục cũng đã đoán được vài phần: “Sao thế? Nhị ca của trẫm xảy ra chuyện gì à?”

“Vâng, vị kia…” Trác Ảnh nhất thời không biết phải gọi đối phương là gì, dừng một chút mới nói, “Vị công tử ở trong phủ Ninh Viễn đã thắt cổ tự vẫn rồi.”

Hình Thần Mục khẽ nhíu mày, kết quả này có hơi vượt xa ngoài dự kiến của hắn. Qua một lúc lâu sau, hắn mới hỏi: “Đã xác nhận là treo cổ tự vẫn rồi sao?”

“Hình công tử để lại một di thư, có vẻ cố ý để lại cho Thánh thượng.” Trác Ảnh nói xong lập tức đưa phong thư đã được kiểm tra cẩn thận trình cho Hình Thần Mục.

Hình Thần Mục mở thư ra xem, lọt vào mắt hắn quả nhiên là bút tích của Nhị ca hắn.

Chắc là đã dự đoán được nhân mã sẽ nhanh chóng tới xét nhà, nội dung trong phong thư mà Hình Thần Ngang để lại cũng không nhiều lắm. Chỉ đơn giản tóm tắt lại lúc gã còn sống, lúc còn bé thì bị bắt nghe lời mẫu phi, sau khi trục xuất khỏi cung thì lại bắt đầu nghe theo lời Hoàng tổ mẫu, sau đó lại chỉ có thể chiều theo ý của Ninh Viễn.

Mà gã thậm chí còn yêu cả người đã giam nhốt gã, Ninh Viễn…

Cuối di thư Hình Thần Ngang có viết, mặc dù gã có tình cảm với Ninh Viễn nhưng lại không hi vọng Ninh Viễn soán ngôi thành công, không hi vọng thiên hạ của Hình gia rơi vào tay ngoại nhân, càng không hi vọng Ninh Viễn lên làm Hoàng đế, nắm giữ tam cung lục viện.

Kết cục như hiện tại, đối với Hình Thần Ngang mà nói lại là điều tốt, gã chỉ mong kiếp sau sẽ có thể được sinh ra trong một gia đình bình thường, có thể gặp được một người thật lòng thật dạ, bên nhau trọn đời mà thôi.

“Không ngờ cuối cùng Nhị ca lại rơi vào kết cục như thế.”

Hình Thần Mục có chút thổn thức. Thuở nhỏ, hắn với Hình Thần Ngang cũng chẳng thân thiết gì nhưng dù sau máu mủ tình thâm, bất luận thế nào thì hắn cũng chưa từng thực sự muốn lấy tính mạng của đối phương.

Nhưng chuyện đã tới nước này, nói thêm cũng vô ích.

“Mang chậu than tới đây, đốt lá thư này đi.” Một lúc lâu sau hắn lại nói, “Phái người mang thi thể Nhị ca an táng, lập bia mộ không tên, lại chuẩn bị ít tiền giấy và mấy bộ xiêm y đốt cho gã đi. Đợi xử quyết Ninh Viễn xong, đào một cái mộ bên cạnh chôn cất gã, coi như đây là phần lễ vật cuối cùng trẫm cho Nhị ca.”

“Vâng, thuộc hạ sẽ đi an bài ngay.”

Hình Thần Mục suy nghĩ, huynh đệ với nhau, đây là tất cả những gì hắn có thể làm cho Hình Thần Ngang rồi.

Không biết nghĩ bao lâu, bỗng nhiên hắn lại mở miệng hỏi: “A Ảnh, ngươi cũng từng lo lắng như thế sao?”

“Gì cơ?” Trác Ảnh ngẩn người, nhất thời không hiểu Hình Thần Mục đang nói cái gì.

“Lo trẫm sẽ có tam cung lục viện.”

Trác Ảnh còn chưa kịp trả lời, Hình Thần Mục đã tiến lên phía trước, giúp y vén mấy sợi tóc lòa xòa ra sau tai: “Trẫm muốn nghe lời thật lòng.”

“Thuộc hạ không dám hi vọng xa vời, không ngừng nói với chính mình, chức trách của thuộc hạ là phải bảo đảm sự an toàn của Thánh thượng. Về chuyện ngài lập ai làm hậu, nạp bao nhiêu hậu phi lại là chuyện mà thuộc hạ không thể xen vào.” Trác Ảnh cúi đầu, giống như là đang nhớ lại chuyện ngày trước, trong mắt hiện lên vẻ ưu sầu nhưng đã nhanh chóng ngẩng đầu cười cười, “Sau đó… Sau đó Thánh thượng lại nói với Thái hậu cả đời này sẽ chỉ yêu một người, thuộc hạ đã cảm thấy rất hâm mộ, hâm nộ “nữ tử” có thể khiến Thánh thượng chung tình.”

Hình Thần Mục cũng cười theo, sửa lại cho đúng: “Không phải nữ tử. Hiện tại thì sao?”

Trác Ảnh lại lâm vào trầm mặc. Hình Thần Mục không thúc giục, chỉ kiên nhẫn chờ câu trả lời. Đợi một lúc lâu sau, nam nhân trước mặt đột nhiên tiến lên phía trước, hôn nhẹ lên sườn mặt hắn một cái, chỉ chạm nhẹ một cái rồi lùi lại ngay: “Hiện tại, thuộc hạ tín Thánh thượng. Thánh thượng nói cái gì thì sẽ là cái đấy.”

Hình Thần Mục không tin nổi trừng mắt nhìn, một lúc lâu sau mới phản ứng lại hành động của Trác Ảnh, ý cười lại càng đậm. Hắn đối diện với Trác Ảnh, nói: “Cả đời này của trẫm chỉ có một mình A Ảnh mà thôi. Thiên bất lão, tình nan tuyệt*.”

* Câu thơ trong bài thơ “Thiên thu tuế” của Trương Tiên, tạm dịch: Trời chẳng bao giờ già/ Tình cũng khó mà đứt.

Hình Thần Mục kinh hỉ vô cùng, Trác Ảnh cũng vì hành động to gan của mình làm cho kinh hãi. Nhưng y cũng chỉ là đang nghe theo nội tâm sâu thẳm của mình mà thôi, y đương nhiên cũng muốn kề cận đối phương, chỉ là loại suy nghĩ này vẫn luôn bị y đèn nén trong lòng.

Nghe Hình Thần Mục nói thế, y khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Thuộc hạ cũng vậy…”



Hình Thần Mục để Hình Thần Tu thay mặt xử lý triều vừa là để thỏa mãn tâm tư muốn cùng Trác Ảnh đi du lịch của mình cũng là vừa để cho văn võ cả triều đều thấy được năng lực của Phụ chính vương, giúp Hình Thần Tu tạo uy vọng trong triều.

Về phần đối phó đám cựu thần ấy thế nào thì đó là chuyện phiền não của Hình Thần Tu, Hình Thần Mục không hỏi tới.

Mấy ngày sau, trong lúc Hình Thần Mục nằm trên giường tu dưỡng, hắn cũng đã bắt đầu sai người bắt tay vào việc chuẩn bị đi xuống phía Nam.

Trác Ảnh không thể để lộ mặt thật của mình được mà ở dân gian nếu đeo mặt nạ hay dùng khăn che mặt cũng đều sẽ hấp dẫn sự chú ý của người khác. Khi nghĩ đến việc cải trang xuất cung, Hình Thần Mục đã lập tức phái người đi tìm nhân sĩ giang hồ biết thuật dịch dung, đặt làm mặt nạ người với giá cao. 

Mặc dù gọi là mặt nạ người nhưng cũng không phải thực sự dùng da người chế thành mà là dùng một loại da đặc biệt có tính chất tương tự da người làm thành, lúc đeo lên sẽ hoàn toàn dán khít mặt, thay đổi dung mạo ban đầu khiến cho người khác không thấy khác thường.

Cách ngày, mặt nạ đã được làm xong chuyển vào cung. Trác Ảnh cố ý mời Hình Thần Tu đến chẩn mạch một lần nữa cho Hình Thần Mục, xác nhận thân thể hắn không có trở ngại gì nữa thì mới hoàn toàn an tâm.

Ban đêm, hoàng thành yên tĩnh hài hòa vô cùng, thỉnh thoảng mới nghe tiếng ve kêu giữa trời hạ. Trăng rằm tròn vành vạch treo lơ lửng ở cuối chân trời, xung quanh nó đều điểm thêm mấy ngôi sao sáng lấp lánh khiến ánh trăng kia càng sáng tỏ.

Một chiếc xe ngựa hoa lệ từ trong cung chạy nhanh ra phá vỡ sự yên lặng này. Cấm vệ quân thủ môn đã được Vệ Diễn ra mật lệnh từ sớm, mặc dù không biết ai lại giữa đêm khuya thanh vắng như này xuất cung nhưng vừa thấy phu mã lấy tín vật ra thì lập tức mở cung môn cho đi.

Xe ngựa chạy nhanh trên con đường vắng hoe, ước chừng khoảng nửa canh giờ đã thuận lợi rời khỏi Loan thành.

Hoàn chương 37.