Vị Ảnh Vệ Này, Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi

Chương 31: Tức giận




Editor + Beta-er: ToruD

Sau khi Trác Ảnh rời đi, Hình Thần Tu ngạc nhiên nói: “Thánh thượng muốn nói chuyện gì với ta? Ngay cả Trác đại nhân mà cũng không thể nghe sao?”

Nếu nói trước đây Hình Thần Tu thế nào cũng không thể lí giải được việc làm của Hình Thần Mục thì sau khi y gặp được Vệ Diễn, y đã có thể chân chính lý giải được từng việc làm của Hình Thần Mục. Y hiểu được khát khao muốn bảo vệ ái nhân, đồng thời hiểu được khát khao muốn ở cùng một chỗ cũng như tình cảm sâu đậm đằng sau nó.

Vậy mà giờ Hình Thần Mục lại cố tình đẩy người đi, Hình Thần Tu đỡ Hình Thần Mục dậy, nhíu mày chờ hắn nói chuyện.

“Đại ca.” Một lát sau, Hình Thần Mục mới nói được hai từ, nhưng mỗi hai từ này thôi cũng đủ khiến Hình Thần Tu sửng sốt.

Từ khi còn bé Hình Thần Mục không thích gọi y là Hoàng huynh, hắn cảm thấy gọi đại ca cảm giác thân thuộc hơn nhiều, còn âm thầm tự nhủ chính mình không giống với những hoàng tử khác. Sau này y trở thành Vương mà Hình Thần Mục cũng đăng cơ, xưng hô được đổi thành Vương huynh.

Hình Thần Tu biết rõ Tứ đệ của y mấy năm gần đây đã càng ngày càng trưởng thành, lại có biết bao nhiêu là nỗ lực. Vì mấy câu ngày trước mà y nói, gần như chỉ sau một đêm mà Hình Thần Mục đã tháo bỏ đi dáng vẻ ngây thơ chất phát, buộc bản thân phải chú ý mọi việc, không ngủ quên trên quyền lực.

Một tiếng gọi “đại ca” đã bị phủ bụi bao năm này gần như lập tức khiến cho y ý thực được Hình Thần Mục đang dự tính nói cái gì.

Quả nhiên, sau một đoạn thời gian ngắn ngủi, y nghỉ nghe Hình Thần Mục nói: “Đại ca ngủ đông hơn mười năm nay rồi, hiện giờ loạn đảng đã được trừ, là thời điểm nên trở về đế vị rồi.”

Hiện tại là thời cơ tốt nhất để Hình Thần Tu đoạt lấy ngôi vị hoàng đế này. Hai ngày trước, phản binh vây quanh hoàng thành, các đại thần không thể hoàn toàn tiến vào. Người trong hoàng thành cũng tận mắt thấy hắn bị trúng tên, thương thế thế nào cũng không cách nào định luận được.

Hiện giờ các đại thần đều ở ngoài điện lo lắng chờ tin tức, hắn sẽ mượn chuyện bị trúng tên giả chết để thoái vị nhường ngôi cho Hình Thần Tu.

Hình Thần Mục làm Thái tử mười năm, ba năm làm thiên tử, không phút nào dám lơi lỏng. Ngoại trừ mỗi ngày mấy canh giờ dành để ngủ ra thì hắn dường như dùng toàn bộ tinh lực của mình để vạch kế hoạch làm thế nào để vừa có thể trừ loạn đảng lại có thể an triều đình.

Hiện giờ rốt cục chuyện đã thành, nói không lưu luyến vị trí này thì quá giả dối nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, ngôi vị hoàng đế này vốn nên là của Hình Thần Tu. Nếu không phải lúc trước Hình Thần Tu chủ động hi sinh thân mình, đừng nói ngôi vị hoàng đế, ngay cả chuyện hắn và mẫu hậu có thể sống sót ở nơi thâm cung này không thì còn chưa biết được.

Trong toàn bộ kế hoạch mà hắn vạch ra, hắn đã sớm chuẩn bị sẵn con đường tương lai của mình rồi. Sau khi rời hoàng cung, hắn sẽ dẫn Trác Ảnh vân du bốn biển, du ngoạn ngắm sông núi đẹp đẽ khắp Nhiễm Dĩnh. Sẽ không còn lo lắng hay băn khoăn gì nữa, không cần lúc nào cũng phải để ý đến lời bình phẩm của người ngoài nữa. Mỗi ngày đều sẽ vô cùng an nhàn thoải mái.

Hình Thần Mục suy nghĩ rất nhiều lại có duy nhất một chuyện hắn không lường trước được, đó là sau khi Hình Thần Tu nghe xong kế hoạch của hắn lại “phì” một tiếng, trực tiếp cười thành tiếng.

“Ta nói này Mục nhi, điều gì khiến cho ngươi hiểu lầm ta có hứng thú với vị trí này thế?”

Hình Thần Mục bị y hỏi mà sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ, nhiều năm vậy rồi, dường như chưa bao giờ Hình Thần Tu thể hiện khát vọng muốn có được ngôi vị hoàng đế cả. Nhưng hắn vốn tưởng rằng là bởi vì hắn…

“Tứ đệ lúc còn bé đáng yêu biết bao nhiêu, sao giờ lại thường hay suy nghĩ thế này.” Hình Thần Tu lắc lắc đầu, giống như có chút bất đắc dĩ.

Trên người Hình Thần Mục có thương tích nên Hình Thần Tu chỉ nói với hắn vài câu đã dìu hắn nằm xuống, cười nói: “Được rồi được rồi. Vị hoàng đế này, ngươi cứ an tâm tự biên tự diễn đi. Ta còn có một số việc cần phải xử lý, không nán lại lâu nữa. Trác đại nhân chắc cũng đang sốt ruột chờ ở ngoài rồi, để ta bảo y vào với ngươi.”

Hình Thần Tu nói xong, lại lo lắng quay đầu lại dặn dò: “Ta vừa mới bắt mạch cho ngươi, phát hiện dạo gần đây hình như ngươi nghỉ ngơi không tốt lắm. Hiện tại lại có vết thương trên người, đừng có cả ngày nghỉ vớ vẩn nữa đấy.”

Hình Thần Mục nhất thời còn chưa thể tiêu hóa được thái độ lạnh nhạt với ngôi vị hoàng đế của Hình Thần Tu nhưng lại thấy dáng vẻ chán không muốn nói của Hình Thần Tu, hắn cũng chỉ có thể cười nói: “Ừm, đại ca vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”



Đúng như lời Hình Thần Tu nói, Trác Ảnh sau khi thay đổi y phục sạch sẽ rồi thì vô cùng lo lắng đứng chờ ở ngoài điện.

Mà cùng chờ đợi với y còn có mấy vị đại thần đang quỳ nữa.

Thấy Hình Thần Tu đẩy cửa bước ra, chúng thần đồng thời hô: “Tham kiến Vĩnh An Vương gia.”

Trước tiên Hình Thần Tu bảo Hoàng thượng của bọn họ không còn gì phải lo nữa, chỉ cần cẩn thận nghỉ ngơi là được, lại thông tri thánh ý tạm dừng lâm triều ba ngày. Đợi sau khi đuổi xong đám đại thần thì mới quay người nói với Trác Ảnh: “Trác đại nhân vào với Thánh thượng đi. Nếu sau này có chuyện gì thì cứ phái người tới Vương phủ tìm ta.”

Trác Ảnh ngơ ngác hết nửa ngày, nhớ tới kế hoạch của Hình Thần Mục cùng với lời Hình Thần Tu vừa nói với các đại thần, y lập tức quỳ xuống đất thi lễ: “Trác Ảnh tạ ơn Vương gia.”

Vốn đã quen nhìn thấy anh em thiên gia tương tàn, Trác Ảnh sao lại không biết sự bảo hộ này của Hình Thần Tu đối với Hình Thần Mục có bao nhiêu đáng quý chứ.

Hình Thần Tu lại thản nhiên cười cười, giơ tay nâng y đứng dậy: “Nếu Trác đại nhân đã quyết định sẽ sánh vai với Thánh thượng thì sau này ngươi cũng là thể diện của Thánh thượng, đối với bất luận kẻ nào cũng không cần phải như thế.”

Ý tứ trong lời nói của Hình Thần Tu quá mức trắng trợn, trên mặt Trác Ảnh có hơi tỏa nhiệt. Giờ phút này y cảm thấy vô cùng may mắn khi mình đã đeo mặt nạ nửa mặt, ít nhất nó đã che đi một phần.

Bất luận sau này y với Hình Thần Mục có như thế nào, chỉ cần một câu này của Hình Thần Tu, đối với y mà nói đã là đủ rồi.

Một lúc sau y mới nói: “Thánh thượng rất kính trọng Vương gia.”

Cho nên dù có một ngày nào đó, y thực sự may mắn cùng Thánh thượng… Y vẫn sẽ thay Thánh thượng nhớ kỹ phần tình cảm này của Vĩnh An vương.

“Ta biết.” Hình Thần Tu liếc mắt nhìn về cánh cửa gỗ phía sau y, trong ánh mắt có vài phần tán thưởng, “Trác đại nhân mau vào đi, Thánh thượng đang đợi ngươi đấy.”

“Vâng.” Trác Ảnh lại thi lễ, sau đó mới xoay người đi vào điện.

Hình Thần Mục bị thương trên lưng nên chỉ có thể nằm úp sấp, dù nghe thấy động tĩnh cũng không có cách nào đứng dậy, đành hỏi dò: “Trác Ảnh à?”

Trác Ảnh không lên tiếng trả lời, đi từng bước tới trước giường, ngồi xổm xuống để tầm mắt vừa vặn đối diện với Hình Thần Mục.

Hình Thần Mục thở phào nhẹ nhõm, lại lộ ra vẻ mặt ủy khuất: “Sao lại lâu như vậy mới vào thế, trẫm còn tưởng ngươi vẫn chưa hết giận, không muốn gặp trẫm ấy chứ.”

“Thánh thượng cứ một mực nói thuộc hạ tức giận.” Lần này Trác Ảnh không dùng câu nói nhạt nhẽo “Thuộc hạ không dám” đọng lại bên miệng nữa, mà lại hỏi, “Theo Thánh thượng thấy, thuộc hạ có nên tức giận không?”

Hình Thần Mục sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào mới đúng. Nếu nói không nên, chẳng khác nào tự mình rước lấy phiền toái; còn nếu nói nên, lỡ như Trác Ảnh thuận thế tiếp nhận thì lại tự tạo ra khoảng cách giữa hai người mất.

Do dự một lúc, hắn cẩn thận nói: “Trẫm đã khiến A Ảnh lo lắng.”

Hai chữ A Ảnh này, ngày trước Hình Thần Mục đã từng gọi một lần nhưng lúc đó Trác Ảnh chỉ để ý đến nửa câu sau, hoàn toàn xem nhẹ xưng hô này. Giờ nghe lại mới cảm thấy được cách gọi này thân thiết xiết bao.

Nhưng y không cho phép chính mình được mềm lòng vào lúc này, buộc phải bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

“Trong lòng Thánh thượng biết rõ thuộc hạ sẽ rất lo lắng, chắc chắn cũng biết nếu ngài xảy ra chuyện không may thì thuộc hạ tuyệt đối không thể sống nổi. Nhưng ngài vẫn tự đẩy mình vào thế nguy hiểm.” Nói tới đây, y hơi chớp mắt, lại nhìn Hình Thần Mục nhẹ giọng nói, “Thật ra thuộc hạ đâu là gì trong lòng Thánh thượng đâu, phải không?”

“Trẫm bất đắc dĩ mà…” Hình Thần Mục bị câu kết luận này của y làm cho hết hồn, một hồi lâu mới nhớ tới việc tự biện giải cho mình.

Sao Trác Ảnh lại không là gì trong lòng hắn được chứ? Rõ ràng Trác Ảnh chiếm trọn trái tim hắn, khiến trái tim hắn chẳng chứa thêm được thứ gì nữa cả.

Từ trước tới nay vì Trác Ảnh quá để ý tới Hình Thần Mục nên chung quy khi ở trước mặt đối phương sẽ mất đi sự bình tĩnh. Nhưng chuyện này y đã tự hỏi nửa tháng nay rồi, sao có thể để Hình Thần Mục lừa gạt chỉ bằng mấy câu như thế được. Nghe hắn nói thế, y lập tức phản bác: “Sao lại là bất đắc dĩ? Đám người Trần Tư, Ninh Viễn nổi lên dị tâm, trên tay ngài cũng đã nắm giữ một phần chứng cớ rồi. Mặc dù không đủ để một lần tóm gọn tất cả loạn đảng nhưng Ảnh vệ quân cũng đã bắt đầu lén tra xét. Đợi chiến tranh chấm dứt, trấn Bắc quân và Cấm vệ quân cùng quay về, hết thảy có thể bàn bạc kĩ hơn, vốn không cần ngài phải mạo hiểm như thế!”

“Là vì trẫm chờ không nổi nữa.” Chuyện này Trác Ảnh có thể nghĩ ra thì sao Hình Thần Mục lại không nghĩ tới được chứ. Hắn trầm mặc một lúc lâu, vươn tay áp lên mặt nạ nửa mặt của Trác Ảnh: “Mặc dù trẫm là thiên tử của một nước nhưng cũng sẽ có tư tâm. Đợi loạn đảng để lộ dấu vết hành động rồi mới diệt trừ bọn chúng thì cần phải mất bao lâu? Năm năm? Hay mười năm? Mà trong lúc đó, mọi chuyện trẫm làm cũng đều phải chú ý cẩn thận, ngay cả việc yêu thích một người cũng phải che che giấu giấu, cứ phải luôn e sợ một khi chuyện bị vạch trần lại trở thành cái cớ cho chúng xuất binh ư?”

“A Ảnh à, ngươi trách trẫm tự đẩy mình vào nguy hiểm. Nhưng ngươi có từng nghĩ rằng, ngươi là Thống lĩnh Ảnh vệ của trẫm, nếu trẫm gặp một phần nguy hiểm thì ngươi sẽ gặp tám phần nguy hiểm. Giống như trận chiến ngày hôm nay vậy, Ảnh vệ quân đã hy sinh biết bao nhiêu người, nếu ngươi là một trong số đó…”

Hình Thần Mục dời tầm mắt đi, không nói thêm gì nữa, bởi vì cho dù chỉ là tưởng tượng cũng khiến hắn không thể nào chịu nổi.

Trác Ảnh là ảnh vệ nên thị lực vốn tốt hơn người bình thường. Dù động tác Hình Thần Mục có nhanh tới mấy đi chăng nữa y vẫn có thể thấy trong mắt đối phương xuất hiện lên ánh nước.

Thở dài một tiếng, Trác Ảnh thực sự không thể lạnh lùng chất vấn quyết định của Hình Thần Mục được nữa, nhưng y cũng có chút không cam lòng với nỗi bất an lẫn thống khổ mà trước đó y phải chịu đựng nên y dứt khoát im lặng không nói nữa.

Hình Thần Mục thấy y trầm mặc, biết y mềm lòng rồi nhưng hắn được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “A Ảnh, trẫm mệt quá à, ngươi lên đây bồi trẫm nghỉ một lát đi.”

Trác Ảnh khụ một tiếng che giấu trái tim đang đập loạn xạ của mình. Y đứng dậy lui ra phía sau, tách khỏi sự động chạm của Hình Thần Mục: “Thánh thượng cứ nói đùa. Ngài là quân, thuộc hạ là thần. Thuộc hạ sao có thể cùng ngài ngủ trên tháp chứ.”

“Trẫm còn nghĩ… Lúc A Ảnh trở về thì đã có thể cho trẫm một câu trả lời rồi chứ.” Hình Thần Mục cũng không giận, chỉ nhìn y cười.

“Thánh thượng nên lấy long thể làm trọng, trước khi khỏi bệnh thì đừng suy nghĩ nhiều nữa.”

Theo lý mà nói, vết thương do trúng tên cũng không mất quá nhiều thời gian để khôi phục. Nhưng hai người đã tâm ý tương thông lại cứ như trước, mỗi ngày cái gì cũng không thể làm thật chẳng dễ chịu chút nào. Hình Thần Mục nghe thế mím môi nói: “A Ảnh, ngay cả tín vật đính ước của trẫm cũng đã nhận rồi. Không lẽ ngươi muốn bội tình bạc nghĩa sao?”

“Tín vật đính ước gì cơ?” Trác Ảnh nhất thời không hiểu, sững sờ hỏi ngược lại. Thấy tầm mắt Hình Thần Mục quét đến vị trí ngực của mình, y mới giật mình, từ trong áo lấy ra khối ngọc bội, “Lúc trước Thánh thượng cho thuộc hạ cũng không nói thế. Dọc đường chạy về hoàng thành thuộc hạ luôn có một câu hỏi muốn hỏi Thánh thượng, chẳng lẽ ngài tặng ngọc bội cho thuộc hạ là để thuộc hạ nhìn vật nhớ người sao?”

Đã không ít đêm, Trác Ảnh cứ thế cầm ngọc bội nhìn chằm chằm mà nghĩ đến Hình Thần Mục, thức trắng tới bình minh luôn.

Hiện tại nghĩ lại, với sự cơ trí của Hình Thần Mục, chắc chắn là đã nhìn ra tâm ý của y. Có lẽ là lúc tặng ngọc bội, cũng có khi là sớm hơn, Hình Thần Mục không ngừng tỏ ý muốn thân cận với y, một bên thì dụ dỗ y càng lún càng sâu, một bên lại tính toán làm thế nào để đẩy y đi…

Hình Thần Mục thấy cảm xúc của Trác Ảnh không đúng, nhất thời có loại cảm giác tự mình chui vào rọ: “Trẫm sai, là trẫm sai rồi. Ngươi đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

“Ngay cả chết Thánh thượng còn không sợ thì sao lại lo lắng thuộc hạ tức giận chứ.” Trác Ảnh nói xong, theo quy củ quỳ xuống đất hành lễ, “Thuộc hạ phải trở về thống kê số Ảnh vệ quân thương vong, xin cáo lui trước. Xin Thánh thượng hãy nghỉ ngơi thật tốt.”

Nói xong, y không hề lưu lại, xoay người rời khỏi Thừa Ương điện.