Vị Ảnh Vệ Này, Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi

Chương 18: Cảm lạnh




Editor + Beta-er: ToruD

“Hoàng thượng về đi.” Thái hậu dường như không muốn thấy hắn nữa, khóc thút thít một lúc lâu rồi nói.

Lúc sau Hình Thần Mục có làm gì cũng không thể khuyên nhủ được, Thái hậu cũng không để ý tới. Hắn ý thức được rằng mình càng ở đây thì chỉ càng khiến sự tình hỏng bét, đành phải đứng dậy rời đi.

Đi tới cạnh cửa, hắn dừng bước, hai tay đặt bên người siết lại thành quyền, một lát sau kiên định nói: “Mẫu hậu, người trong lòng nhi thần không phải thái giám nhưng y lại là nam tử, cũng không thể sinh con nối dõi. Nhi thần sớm đã muốn y, đời đời kiếp kiếp không phải y thì sẽ không cưới, mong Thái hậu có thể thành toàn.”

Nói xong Hình Thần Mục không nhìn phản ứng của Thái hậu mà đẩy cửa ra ngoài.

Ngoài cửa gió lạnh lạnh tới tận xương tủy, Hình Thần Mục lại như không cảm thấy gì, chỉ dặn dò vài người hầu hạ ở Chính Tuyền cung: “Trẫm và mẫu hậu có chút tranh chấp nhỏ, các ngươi đi vào khuyên nhủ người, đừng để mẫu hậu tức giận. Nếu có chuyện gì thì kịp thời đến Hiên Minh điện bẩm báo.”

Nói xong cũng không đợi bọn họ đáp lời đã xoay người rời đi, Nghiêm Thanh ở phía sau lấy lại tinh thần, lập tức nhận lấy lò sưởi từ cung nhân rồi đi tới: “Thánh thượng, bên ngoài gió lớn, người lên long liễn đi ạ.”

Hình Thần Mục xem như không thấy ông, phất tay nói: “Đi đi, để trẫm yên tĩnh một mình.”

“Thánh thượng, phải lấy thân thể làm trọng, ngài…”

Lời còn chưa dứt, Hình Thần Mục đã vung ống tay áo rời đi.

Không lâu sau, Nghiêm Thanh mang theo vài tên ảnh vệ lẫn cung nữ đuổi kịp. Hình Thần Mục cả giận nói: “Đừng có đi theo quấy rầy trẫm, kháng chỉ là tử tội, muốn chết hay sao hả?”

Đoàn người run rẩy quỳ rạp xuống đất, hắn cũng mặc kệ, xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Thời tiết tháng Chạp cực kì rét lạnh, nước trong hồ Nam Minh cũng đã kết băng. Hình Thần Mục đi dọc theo hồ một lúc lâu, phần da thịt lộ ra bên ngoài dường như đã lạnh tới mức mất tri giác.

Nhưng mà sự lạnh lẽo thấu xương này lại có thể khiến cảm xúc nôn nóng của hắn dần trấn tĩnh lại.

Vốn hắn muốn đợi tới khi giải quyết xong chuyện phân tranh trong triều đình mà Hình Thần Tu cũng hồi phục sức khỏe thì sẽ tìm cơ hội chậm rãi thẳng thắn với Thái hậu. Đến lúc đó dù có chuyện gì đi nữa cũng có Hình Thần Tu hỗ trợ khuyên nhủ Thái hậu, mẫu tử bọn họ cũng sẽ không tới mức náo loạn lẫn bế tắc thế này.

Lúc đối đầu với quân địch, hắn có thể bình tĩnh phân tích thế cục, cân nhắc lợi hại nhưng khi đối mặt với thân nhân lại khó tránh khỏi cảm xúc lẫn lộn. Hôm nay hắn đúng là xúc động quá mức, không hề chuẩn bị gì cả đã nói với Thái hậu người mình thích là nam tử, Thái hậu cũng sẽ không hiểu.

Nhưng việc đã tới nước này, hối hận cũng không kịp nữa. Sau khi xong việc chỉ có thể đợi Hình Thần Tu trở về rồi lại bàn bạc kĩ hơn.

Hình Thần Mục không nhanh không chậm đi giữa gió lạnh, cố gắng hồi tưởng lại lần cuối mà mình khắc khẩu với mẫu hậu là vì chuyện gì.

Nhưng trong ấn tượng của hắn mẫu hậu luôn là một người ôn hòa, cho dù là mấy năm khó khăn gian nan nhất trong cung thì dường như hắn chưa từng thấy mẫu hậu vì chuyện gì mà kích động, cũng rất ít khi quở trách hắn. Bởi vậy lúc biết hắn thích nam nhân đã khiến mẫu hậu hắn chấn động tới mức nào.

“Thánh thượng!”

Giọng nói quen thuộc gọi tâm trí của Hình Thần Mục trở về. Hắn ngẩng đầu, nơi khóe mắt bắt được thân ảnh mặc đồ đen đang chạy vội về phía này cho tới lúc đứng ngay trước mặt hắn.

“Trời giá rét, sao Thánh thượng lại không ngồi long liễn?”

“Trẫm muốn hít thở không khí.” Hình Thần Mục không muốn Trác Ảnh lo lắng, lập tức hỏi ngược lại, “Sao hôm nay dậy sớm thế?”

“Thánh thượng, đã qua giờ Thân rồi. Thuộc hạ đợi lúc lâu ở Hiên Minh điện mà ngài vẫn chưa trở về nên mới ra ngoài tìm ngài.” Lúc nói chuyện, tầm mắt Trác Ảnh rơi xuống vài ảnh vệ đứng cách đó không xa, đối phương nhanh chóng thủ thế với y. Y nhíu mày, có hơi khó tin nói: “Thánh thượng đi bộ từ Chính Tuyền cung ra đây?”

Hình Thần Mục ngẩn ra, không thể gạt thêm được nữa mới nói: “Trẫm muốn đi dạo trong cung một chút thôi.”

Tất nhiên Trác Ảnh sẽ chẳng tin lời này rồi. Trời đông lạnh giá rét, dù cho Hình Thần Mục có cao hứng tới mấy cũng sẽ không mặc kệ thân thể của mình. Huống hồ hắn còn để hộ vệ đứng xa xa, hiển nhiên là có tâm sự không muốn người khác quấy rầy.

Nhưng Hình Thần Mục đã không muốn nhiều lời, mà xét tới thân phận của Trác Ảnh cũng không thể quá phận được, y chỉ có thể giả vờ chưa phát giác được gì, cho người nâng long liễn, khom người hỏi: “Thời gian không còn sớm nữa, Thánh thượng có muốn về Thừa Ương điện luôn không?”

“Ừm.” Ban nãy Hình Thần Mục chỉ đi theo dọc hồ, cũng không dự định địa điểm đến chính xác, lúc này mới kinh ngạc mình sắp đi tới gần Thừa Ương điện rồi.

Trác Ảnh giúp Hình Thần Mục lên long liễn, chạm phải đầu ngón tay lạnh lẽo như sắp đóng băng của hắn mà trong lòng thoáng chốc khó chịu.

Hình Thần Mục nhanh chóng ý thức được gì đó, ngẩng đầu nhìn Trác Ảnh muốn nói lại thôi. Trác Ảnh cũng không nhìn hắn, chỉ duỗi tay bọc lấy hai bàn tay của hắn.

Sự lo lắng thông qua cái nắm tay truyền vào trong lòng Hình Thần Mục. Hắn ngồi trên long liễn, còn Trác Ảnh chui nửa người vào trong long liễn. Mành vải bố buông xuống chắn mất tầm dò xét của bên ngoài, người bên ngoài không thấy rõ được động tác của cả hai.

Không biết qua bao lâu, Trác Ảnh thấy được bóng dáng Nghiêm Thanh ở phía xa xa đang đi tới vội buông lỏng hai tay.

“Trác đại nhân.” Thấy Trác Ảnh đã mang người dẫn lên long liễn xong thì Nghiêm Thanh mới dám tới gần.

Trác Ảnh tiếp nhận lò sưởi trong tay Nghiêm Thanh, không nói gì chỉ nhét vào trong ngực Hình Thần Mục, nhấp nhấp môi mím chặt sau đó mới đứng thẳng người dậy phân phó: “Quay về Thừa Ương điện.”

Nói xong y xoay người sang hướng khác chạy vụt đi.

Trác Ảnh trực tiếp chạy trên nóc nhà, nhảy lên nhảy xuống qua mấy gian nhà mới tới Thái y viện. Vị Thái y đã lớn tuổi gần như bị y cõng lên lưng liên tục bay nhanh qua mấy vườn ngự uyển như thoi đưa. Cuối cùng hai người cũng tới nơi, thậm chí còn nhanh hơn đám người đưa Hình Thần Mục trở về Thừa Ương điện một bước.

Sau khi Hình Thần Mục bước vào điện thì thấy Trác Ảnh đang thở hổn hển cùng với Tôn thái y mặt mày tái mét, hai chân run lẩy bẩy không ngừng.

“Tham… Tham kiến Thánh thượng.” Tôn thái y quỳ xuống hành lễ. Ông sống tới từng tuổi này rồi, đây vẫn là lần đầu tiên vội vã chạy trên nơi cao như thế. Cho dù trong lòng rất tín nhiệm công phu của Trác Ảnh nhưng ông vẫn không thể không sợ hãi.

“Miễn lễ, Tôn thái y vất vả rồi.” Bình thường từ Thái y viện tới đây cũng mất ít nhất nửa canh giờ nhưng hiện tại chưa tới một chén trà (15 phút) đã chạy tới nơi, Hình Thần Mục hiểu rõ sao lại thế. Lúc nâng mắt tìm kiếm hình bóng Trác Ảnh, người nọ đã xoay người đi ra ngoài rồi.

“Không vất vả chút nào, long thể Thánh thượng quan trọng hơn. Để hạ quan thay người xem trước đã.”

“Được.” Hình Thần Mục đặt tay lên gối bắt mạch để thái y bắt mạch còn trong lòng lại nhớ tới lúc còn ngồi trong long liễn, hai bàn tay ấm áp cùng với cái tai nhiễm đỏ của người nọ.

Trác Ảnh ra ngoài đi tìm mấy ảnh vệ tìm hiểu sự tình từ đầu tới cuối. Không để Hình Thần Mục chờ lâu, trước khi thái y chấm dứt vấn chẩn thì y đã trở về điện.

Vì trước đó Hình Thần Mục đã có ý dặn qua nên nhóm ảnh vệ không nhắc tới chuyện lúc sáng ở Hiên Minh điện mà chỉ báo cáo việc Thánh thượng dường như có chút tranh chấp với Thái hậu.

Trác Ảnh vô cùng kinh ngạc. Trong trí nhớ của y, tình cảm giữa Hình Thần Mục với Thái hậu vô cùng tốt, dường như chưa bao giờ nổi giận. Lần này không biết vì nguyên nhân gì lại huyên náo nghiêm trọng như thế. Lúc trở về Hiên Minh điện, y càng lo lắng hơn, trực tiếp hỏi thái y: “Sao rồi?”

“Thánh thượng bị phong hàn nhẹ. Hạ quan đã kê xong toa thuốc, làm phiền Nghiêm công công mang tới quầy thuốc để cho bọn họ lập tức sắc thuốc đưa tới đây.” Thái y giao phương thuốc cho Nghiêm Thanh, lại quay đầu hỏi: “Thánh thượng có dùng bữa luôn không? Cần dùng bữa trước khi uống thuốc.”

Vào trong ngồi một lát thì chân tay đông cứng của Hình Thần Mục đã dần dần lấy lại được nhiệt độ, chính hắn cũng có thể cảm nhận được vài dấu hiệu của bệnh phong hàn, không nói thêm gì, hơi hơi gật đầu. Trác Ảnh thấy thế lập tức lại ra ngoài thu xếp bữa tối, bộ dạng kia thoạt nhìn càng giống Đại nội tổng quản thật là Nghiêm Thanh hơn.

Nghiêm Thanh dẫn Tôn thái y xuất cung, khi trở về thì được Hình Thần Mục dặn dò: “Ngươi dẫn người ra ngoài cả đi, gọi Trác Ảnh về cho trẫm.”

Trác Ảnh vốn chẳng đi đâu xa, không bao lâu đã đẩy cửa đi vào. Chẳng qua y cứ cau mày mãi, thoạt nhìn nghiêm túc hơn thường ngày vài phần.

“Trẫm… Khụ… Khụ khụ…” Hình Thần Mục vốn muốn an ủi y mấy câu, vừa mới mở miệng thì một tràn ho thoát khỏi cổ họng lại càng khiến người nọ lo lắng hơn.

“Cho dù Thánh thượng không vui trong lòng thì cũng không nên không quý trọng bản thân như thế.” Trác Ảnh nhẫn nhịn, vẫn không nhịn nổi mà nhiều lời một chút.

“Lần sau trẫm sẽ chú ý, có phải đã làm ngươi sợ rồi không? Trẫm không sao.” Hình Thần Mục thấy y như vậy, trong lòng vô cùng hối hận hành động vừa rồi của mình.

Trác Ảnh do dự một lúc, lắc lắc đầu.

“Ngươi đang tức giận, không muốn khụ… Khụ… Không muốn nói chuyện với trẫm luôn sao?”

“Thuộc hạ không dám. Thánh thượng nghỉ ngơi một lát đi.” Trác Ảnh để Hình Thần Mục dựa người vào ghế, lại thay hắn cởi áo choàng, đắp thảm lông chồn lên.

“Trác Ảnh.” Không rõ Hình Thần Mục lại dự tính cái gì mà gọi y, hắn tựa người vào đệm mềm, hơi ngửa đầu nhìn y, “Ngươi có muốn ra chiến trường không?”

Sắc mặt Trác Ảnh lập tức căng thẳng, kiên định nói: “Thuộc hạ không muốn.”

“Đừng vội, trẫm không có ý gì cả. Chỉ là cảm thấy ngươi rất có bản lĩnh nhưng lại không kiến công lập nghiệp (tạo dừng sự nghiệp), nổi danh lập vạn (có danh tiếng đứng trên vạn người), ở cạnh trẫm chỉ có vài vị thái giám lẫn cung nữ, thật sự ủy khuất ngươi.”

Hình Thần Mục tất nhiên có thể tìm người ngoài tới hầu hạ mình, lại nói, theo lý thì việc cung nữ thái giám tới hầu hạ hắn mới là chuyện thường tình. Mà lúc Trác Ảnh ở cạnh hắn, hắn lại không nhịn được muốn ở cùng một chỗ với y nên mới mang lại không ít phiền toái cho y.

Trên mặt hắn xuất hiện nụ cười ảm đạm, trong lòng biết rằng chuyện ảnh vệ thực hiện đều là những chuyện trong bóng tối phải giữ bí mật, so với việc trở thành tướng quân thì vốn khó mà được lưu lại trực tiếp trên sách sử. Nếu tương lai hai người thực sự ở cùng nhau thì sợ sẽ bị đời sau chửi rủa mất thôi.

“Thuộc hạ không oan ức gì cả. Thuộc hạ chỉ muốn ở cạnh Thánh thượng.”

Trác Ảnh rót chén trà nóng, bưng trà dâng cho hắn chưa kịp mở miệng thì Hình Thần Mục đã nhận lấy chén trà đặt sang một bên, “Ngồi nghỉ một lát đi, từ lúc ngươi đi tìm trẫm đã bắt đầu vội vội vàng vàng. Ngươi không phiền nhưng trẫm nhìn thấy ngươi như vậy cũng mệt đó.”

Lúc này Trác Ảnh mới chịu ngồi sang một bên nhưng mắt vẫn lỗ m ãng nhìn thẳng Hình Thần Mục, giống như không muốn rời đi dù chỉ một chút.

Đầu Hình Thần Mục có hơi mơ màng, trong mũi cứ như bị lấp đầy bông, hô hấp nặng nề, thường ho khan vài tiếng. Mỗi lần hắn khụ một tiếng thì mày Trác Ảnh cũng nhíu lại, trong mắt chỉ toàn lo lắng.

Tình ý thực sự quá mức rõ ràng không hề che giấu, người ta khó mà xem nhẹ được. Hình Thần Mục cứ nằm như thế, bệnh phong hàn càng lúc càng lộ rõ khiến hắn không khỏe chút nào cả nhưng trong lòng lại giống như được chấm mật, bắt đầu cảm thấy ngọt ngào vô cùng.