“Ừm.” Hình Thần Mục đứng nguyên tại chỗ, trái tim đang đập thình thịch giờ phút này mới yên tĩnh lại. Hắn nâng chân đi tới trước mặt Trác Ảnh, lấy khăn ra giúp y tỉ mỉ lau đi vệt máu bắn dính trên mặt nạ, “Hôm nay lại không nghỉ ngơi đủ hửm?”
Sát khí vây quanh Trác Ảnh thoáng chốc đã được giấu kín cả, nhỏ giọng nói: “Nghỉ rồi ạ, chỉ mới sang thôi.”
Hình Thần Mục nhíu mày, thuận tay chọn đại một ảnh vệ đang quỳ trên mặt đất, hỏi: “Đánh nhau bao lâu rồi?”
“Hồi Thánh thượng, chưa tới 1 canh giờ ạ.” Ảnh vệ được hỏi không dám đắc tội với ai cả, cuối cùng vẫn lựa chọn trả lời chi tiết.
“Sau khi trở về thực sự thuộc hạ đã ngủ khoảng chừng 2 canh giờ.” Đợi người nọ dứt lời, Trác Ảnh lập tức nói tiếp, “Mới sang đây xử lí tranh chấp không lâu thôi.”
Sắc mặt Hình Thần Mục lúc này mới dịu đi, nói với mấy ảnh vệ còn đang quỳ: “Đứng lên hết đi.”
Đợi mọi người bình thân, Hình Thần Mục quay đầu nhìn Trác Ảnh: “Ngươi đi thay xiêm y mới đi.”
“Bên ngoài lạnh lắm, Thánh thượng có muốn vào trong phòng nghỉ một lát không?” Hình Thần Mục không nói thì Trác Ảnh cũng không để ý lắm, lúc này mới giật mình nhận ra chính mình dính toàn máu đứng trước Hình Thần Mục được một lúc lâu rồi, “Thuộc hạ thay xong y phục sẽ theo ngài hồi Hiên Minh điện.”
Hình Thần Mục gọi Nghiêm Thanh vẫn còn đang bị dọa đứng lặng người ở ngoài cung điện phân phó vài câu, lại suy tư một lúc mới nói với Trác Ảnh: “Không cần, trẫm lâu rồi chưa tới Minh Ảnh cung, muốn đi xem một chút, ngươi đi đi.”
“Vâng.”
—
Vì trong lòng nhớ thương Hình Thần Mục đang đứng bên ngoài, lúc về phòng Trác Ảnh chỉ lau sơ qua xong thay y phục luôn.
Đi tới trước cửa dường như y nhớ tới cái gì đó, y quay người lại đi tới cạnh giường, từ trong chăn lấy áo choàng có hơi nhăn nhúm lên, mang theo ra ngoài.
Thi thể Triệu Trung Chính đã được Hình Thần Mục sai người dọn dẹp, ngoại trừ vũng nước tẩy rửa ra thì chẳng còn lại dấu vết nào cả.
Hình Thần Mục vẫn đứng đó, mấy ảnh vệ còn lại vẫn chưa tản ra. Thấy y đi ra, Hình Thần Mục cười cười, chỉ vào Lục Hiền vẫn còn đang quỳ trên mặt đất nói với Trác Ảnh: “Trẫm đã hiểu rõ mọi chuyện rồi. Người của ngươi, vậy ngươi xử trí đi.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Trác Ảnh đi lên phía trước, đầu tiên đưa chiếc áo choàng vẫn cầm trong tay cho Hình Thần Mục, nhẹ giọng nói, “Vốn hôm nay muốn mang nó tới Hoán y phường đã nhưng giờ không kịp nữa, thuộc hạ trả lại cho Thánh thượng.”
Nghiêm Thanh đứng bên cạnh vươn tay muốn nhận lấy nhưng lại bị Hình Thần Mục chặn lại. Hắn tự mình vươn tay nhận lấy áo choàng, cũng không giao cho hạ nhân, cứ vậy mà cầm trong tay.
Nghiêm Thanh đoán không được tâm tư của hắn, cẩn thận hỏi: “Thánh thượng, có cần phải mang tới Hoán y phường không ạ?”
Hình Thần Mục nhìn áo choàng, khóe môi cong cong: “Tạm thời không cần.”
Trác Ảnh không đành lòng trả lại áo choàng nhưng đồng thời cũng thở phào một hơi.
Y tạm thời không để ý tới chuyện này nữa, cúi đầu nhìn Lục Hiền vẫn còn đang quỳ, hạ giọng hỏi: “Miệng lưỡi sắc bén lắm, gây chuyện ẩu đả, mặc dù tội không không tới mức phải chết nhưng cũng không thể miễn phạt. Ngươi nói xem, dựa theo quân pháp thì nên như thế nào?”
Bình thường gây chuyện trong quân thì phạt 30 roi, nghiêm trọng sẽ bị loại trừ khỏi quân tịch, lưu đày Tây Bình.
Lục Hiền vì Trác Ảnh mà bất bình nên mới dẫn tới xung đột với Triệu Trung Chính. Nhưng nói cho đúng thì vẫn là làm trái với quân quy, thân là một Thống lĩnh, vì nguyên nhân liên quan tới Trác Ảnh vậy nên Trác Ảnh mới cần phải xử lý cẩn thận. Nếu không, truyền ra ngoài sẽ làm tổn hại thanh danh của toàn bộ Ảnh vệ quân.
Đạo lý này Lục Hiền hiểu rõ, cũng chính vì hiểu rõ mà hắn không biết nên mở miệng như thế nào.
Hai người đối diện nhau một lát, hắn cúi người dập đầu mấy cái thật mạnh với Trác Ảnh và Hình Thần Mục, giọng run rẩy nói: “Thuộc hạ nguyện chịu 50 roi, chỉ mong được tiếp tục ở lại trong Ảnh vệ quân.”
50 roi, nếu là người thường chỉ sợ tính mạng khó giữ, cho dù là người có thân thể cường tráng như ảnh vệ, chịu đựng cũng không phải chuyện dễ dàng.
Năm nay Lục Hiền mới vừa tròn 16, tuổi còn trẻ, cách xử lí vẫn còn quá kích động, đây chính là điểm yếu mà hắn cần phải sửa chữa. Nhưng với tuổi này, bản lĩnh của hắn đã không tồi, nếu bồi dưỡng thật tốt thì tương lai tất nhiên sẽ trở thành châu báu.
Trác Ảnh thật sự cũng không muốn đuổi người, thấy Lục Hiền nói vậy chứng minh đối phương đã nghĩ thông suốt vấn đề này. Y trầm tư lúc lâu mới nói: “Vậy theo lời ngươi nói, chịu phạt 50 roi. Sau khi thân thể hồi phục thì tới Nam doanh huấn luyện một tháng với quân dự bị, học lại quy củ cho thật tốt.”
“Vâng.” Trừng phạt như này không hẳn là nhẹ nhưng đối với Lục Hiền mà nói, như vậy đã không tồi. Tảng đá trong lòng hắn đã được thả xuống, để hai gã ảnh vệ mang đi.
Giải quyết xong chuyện Lục Hiền, Trác Ảnh phất tay cho những ảnh vệ còn lại tản đi, khom người hỏi: “Thánh thượng có muốn bãi giá về Hiền Minh điện chưa ạ?”
“Ừm, về thôi.”
Thật ra trong lòng Hình Thần Mục rất muốn nhân dịp này ngồi lại phòng Trác Ảnh nhưng lại nhớ tới đống tấu chương còn chưa phê duyệt xong, hắn đành phải buông tha. Tạm thời rời khỏi Hiên Minh điện là đã trì hoãn công việc một lúc rồi, nếu không trở về nữa thì không biết khi nào mới xử lí xong. Chính vì thế mà hắn đành phải buông bỏ suy nghĩ vào phòng Trác Ảnh.
Còn nhiều thời gian, tương lai còn nhiều cơ hội mà, Hình Thần Mục tự an ủi.
Lại nói, hôm nay hắn đến Minh Ảnh cung cũng thật vừa vặn.
Phê duyệt tấu chương vốn là việc hết sức buồn tẻ, có Trác Ảnh bầu bạn ở bên thì còn đỡ. Nhưng Trác Ảnh thì không thấy, bên cạnh lại có thêm hai thượng cung có mưu đồ, hắn lại càng thêm khó chịu.
Dựa vào hiểu biết của Hình Thần Mục về Trác Ảnh, hôm qua y tới muộn vậy, tuy rằng hắn không trách tội nhưng trong lòng y tất nhiên vẫn thấy áy náy, hôm nay sẽ càng để ý hơn. Nhưng Hình Thần Mục cứ chờ mãi, tấu chương đã phê duyệt được tương đối mà vẫn chưa thấy người nọ.
Mắt thấy còn chưa tới giờ đổi ca, Hình Thần Mục không chịu nổi nữa, nhất thời hứng khởi, nghĩ rằng không bằng chính mình tới Minh Ảnh cung đón người luôn, vừa hay có thể thấy Trác Ảnh sớm một chút. Ai ngờ vừa mới tới đã thấy Trác Ảnh đang quyết đấu.
Dáng vẻ tàn nhẫn, sát ý nổi lên trong mắt kia là dáng vẻ Trác Ảnh chưa từng để lộ trước mặt hắn, cũng là dáng vẻ chói lóa tới mức khiến hắn muốn mù cả mắt.
Giờ phút này hắn cứ tưởng chừng bản thân như thể quay về mười năm trước, thiếu niên mặc y phục đen liều chết che chở cho hắn, nào là kiếm, là máu cũng không khiến hắn sợ hãi. Bởi vì người cầm kiếm là Trác Ảnh, hắn chỉ cảm thấy an tâm mà thôi.
Hình Thần Mục vốn nghĩ mình đã hiểu Trác Ảnh rõ rồi. Nhưng dạo gần đây ở chung, hắn mới phát hiện, Trác Ảnh lại tạo ra cho hắn không ít kinh hỉ.
Rời khỏi Minh Ảnh cung, Hình Thần Mục không nhịn được hỏi: “Ảnh vệ vừa rồi là Thập Cửu đúng không? Hắn vì ngươi mới tranh chấp với người khác, suýt chút nữa đã mất mạng. Ngươi lại phạt hắn nặng vậy, không sợ hắn bất mãn trong lòng à?”
Vì để thuận tiện cho Hoàng thượng có thể nhanh chóng phân biệt được các ảnh vệ, tiền triều mới bắt đầu dùng phương thức đánh số để đặt tên cho các ảnh vệ. Nhưng chỉ có người được thăng lên làm Vân ảnh vệ thì mới có tư cách được nhận số.
Lục Hiền được đánh số thứ tự 19, gần đây cũng thường đi theo Trác Ảnh hộ vệ cho Hình Thần Mục khá nhiều nên mới khiến hắn nhớ rõ.
Trác Ảnh nghe vậy lắc đầu: “Nếu hắn thực sự chỉ vì chuyện này mà thấy bất mãn thì chứng minh hắn không xứng chức ảnh vệ này. Chỉ sợ hôm nay ta không phạt hắn, sau này hắn lại mắc phải sai lầm lớn hơn, khó gánh nổi trọng trách.”
“Vậy theo Trác khanh, thế nào mới xứng chức ảnh vệ?”
“Ảnh vệ chính là lưỡi kiếm của thiên tử, đủ nhanh, đủ sắc bén mới là kiếm tốt. Là một ảnh vệ, điều tối kị nhất là không nên xử trí theo cảm tính. Bởi vì một khi đã trộn lẫn tình cảm vào sẽ khó tránh khỏi việc ảnh hưởng đến hành vi cũng như phán đoán. Thánh thượng cứ xem như người không thể khống chế binh khí vậy.”
Dựa vào chuyện Triệu Trung Chính và Lục Hiền hôm nay, bất luận là bất mãn, oán giận hay là vì chính nghĩa thì vẫn là xúc động. Đối với Ảnh vệ quân mà nói, những thứ đó đều không nên tồn tại.
Vốn dĩ Ảnh vệ quân khi được thành lập khác hoàn toàn với Cấm vệ quân là vì đây chính là nhân mã chỉ thuộc hoàn toàn về thiên tử. Bọn họ không nguyện trung thành với triều đình, không cần biết phải trái đúng sai hay công lí chính nghĩa, chỉ cần Thánh thượng bảo đi điều tra sẽ đi thăm dò, Thánh thượng bảo giết thì lập tức giết.
Ảnh, có mặt khắp mọi nơi, không ai có thể chạm vào. Làm một ảnh vệ, tất cả hành động không được để người đời biết, thậm chí trong sách sử cũng không được lưu lại dấu vết gì. Chuyện bọn họ phải làm chính là chấp hành tốt mỗi một nhiệm vụ, không tiếc thứ gì, phải bảo hộ cho được sự bình an của Thánh thượng.
Tất cả chuyện này, Hình Thần Mục vốn là đế vương tự nhiên sẽ hiểu nhưng hắn vẫn khẽ thở dài: “Người không phải cỏ cây, ai lại có thể vô tình?”
“Vậy phải khiến tình cảm vĩnh viễn chôn chặt dưới đáy lòng, không để nó ảnh hưởng đến hành vi lẫn phán đoán.”
“Ngươi nghĩ như vậy à.” Hình Thần Mục nghĩ tới chuyện Trác Ảnh phải đè nén tình cảm dưới đáy lòng, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì cho phải.
Lúc tới bên ngoài Hiên Minh điện, hắn mới đột nhiên hỏi: “Nếu như chức trách của ảnh vệ là làm theo lời thiên tử, vậy nếu như thiên tử muốn ngươi hữu tình, muốn ngươi nói hết suy nghĩ trong lòng ngươi ra thì thế nào?”
“Chuyện này…” Trác Ảnh sửng sốt, y chưa bao giờ tự hỏi vấn đề này cả.
Từ lúc nhập cung, y chỉ được học làm thế nào để trung thành với Thánh thượng, làm thế nào để khiến bản thân trở nên lãnh huyết không để cảm xúc ảnh hưởng tới phán đoán.
Chưa người nào dạy y, nếu hai vấn đề này mâu thuẫn thì sẽ làm như thế nào.
“Không vội, ngươi cứ chậm rãi suy nghĩ đi.” Hình Thần Mục bước vào Hiên Minh điện, hơi hơi nghiêng đầu nhoẻn miệng cười, “Nhưng có một ngày, trẫm sẽ cần tới đáp án của ngươi.”