à. Tác giả đổi tên nhé. Quỳnh- Băng
Khương - Đăng
Vì một sô lí do cá nhân ạ. Mọi người thông cảm nhé. Nhưng cốt truyện vẫn vậy ạ.
-----------------------------
Mở đôi mắt nặng nề ra. Sao choáng thế này nhỉ?? Cố gắng hồi tưởng lại tôi đã nhớ. Bất chợt tôi mỉm cười. Đang bề bộn giữa đống suy nghĩ tôi nghe tiếng mở cửa phòng . Thì ra là Huy và Thi đến thăm. Kì nhỉ sao họ biết nhà tôi .
- Khoẻ chưa bà. Nghe ông Huy nói sốt ruột quá qua thăm nè.
- Đỡ rồi. Cám ơn hai người nha. Mà sao biết nhà tôi.
- À. Hôm qua Huy đưa bạn về nhà mà nên sáng rủ Thi qua luôn nè.
- Ừ.
- Bà ăn chút gì đi. Tui có mua cháo cho bà nè.
- Ừ.
Cứ như vậy tôi làm bệnh nhân 3 ngày.
Cuối cùng cũng hết bệnh.
Hazz lại phải gặp cái tên Ôn Thần kia. Thật là mệt.
Sáng sớm đến trường bằng tâm trạng quá mệt mỏi. Vừa bước vô lớp nghe tiếng chí choé của Thi rồi nha.
Vào chỗ ngồi cũ. Tôi chả muốn quan tâm đến bên ngoài. Nhưng cái giọng hách dịch của tên Đăng làm tôi phát bực:
- Này. Sao mấy hôm nay không đi học?
Không phải tại hắn sao??? Hắn gây rắc rối cho tôi mà, đang giả điên à.
Tôi vẫn im re không trả lời vờ như không nghe.
- Này. Không nghe sao. Bệnh đến nỗi bị điếc sao?
- Cậu đang giả vờ hả Hải Đăng. Tất cả do cậu gây ra đó. - tiếng của Huy vang lên
- Tại tôi??? Tôi làm gì cô ấy hử???
- Cậu không biết hay giả vờ không biết?
- Mặc kệ hắn đi Huy. Để tôi yên.
- Ừ thôi đi xuống canteen không Băng?
- Đi.
Tôi và Huy bỏ hắn lại. Xem kìa cái mặt hắn đen thui rồi. Cho đáng.
Hôm nay, tôi cảm nhận có người theo dõi tôi. Không biết vì sao nữa. Miễn tôi đi là có người đi, tôi dừng lại thì dừng lại. Mà thôi chắc tôi bệnh nên ảo giác thôi.
Hôm sau đi học. Vừa vào chỗ tên Đăng đi đến:
- Nhóc. Ra về lên sân thượng.
Rồi hắn bỏ đi. Hắn quăng lại cho tôi nụ cười nữa miệng.
Mới đó mà đã năm tiết.
Tôi lên sân thượng.
Vừa lên tới hắn đã gọi
- Chào. Không ngờ cô lại không cha. Ồ. Hải Đăng tôi thật bất ngờ.
- Thì ra cậu cho người điều tra lí lịch của tôi.
- Đúng.
- Thật là dang khinh.
- Tôi nói cho mà biết. Khôn hồn đối đãi tốt với tôi, bằng không cả trường này điều biết cô là đứa con hoang.
Con hoang!!!! Từ này tôi đại kị nha. Lúc đó tôi không thể suy nghĩ ,tôi lao vào đánh hắn. Trên sân thượng có mấu cái chai sành đựng nước ngọt , tôi nhặt chúng lên đập bể một nữa. Hắn xanh mặt. Nhưng lúc đó tôi không hiểu tại sao tôi lại đâm miễn chai vào người mình. Từng giọt mau chảy ra. Tôi dùng lưỡi nếm máu đó. Rồi tôi cười . Lúc đó tôi như thế nào nhỉ. Như ác quỷ. Tôi cười lớn trước sự ngạc nhiên của hắn:
- Ngạc nhiên lắm sao Hải Đăng. Cậu không ngờ chứ gì. Tôi có hai nhân cách . Vẻ thường ngày chỉ đánh lừa mọi người thôi. Đây là con người thật của tôi. Cậu đừng ngạc nhiên quá chứ.
- Cậu... Cậu. Này bình tĩnh lại. Cậu đang làm đau mình đấy. Máu. Cậu chảy quá nhiều mau rồi. Đến bệnh viện với tôi.
Lúc đó chắc do mất máu quá nhiều nên tôi ngất xỉu.
Tỉnh dậy, mùi thuốc sát trùng xông lên mũi tôi làm tôi khó chịu vô cùng. Quay người qua tôi thấy khuôn mặt xơ xác của hắn nằm bừa trên cái giường bệnh của tôi. Chắc đêm qua hắn thức để trông tôi. Mà khoan đã, tại sao tôi lại ở đây.??? Suy nghĩ một chút rồi nhìn vết xước tôi đã hiểu đuợc phần nào. Chết tiệt mà!!!!
P. S: ???????????? còn bao nhiêu sống gió nữa đây. Mấy mem thích kết hậu hay đoản vậy. Cho mị biết đi nè. ????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????