Edit: Andrew Pastel
Buồng mô phỏng cơ giáp đóng lại, giọng nói của Tư Đồ phát ra từ hệ thống thoại bên trong: "Nếu dao động trí lực vượt quá giá trị ổn định cơ giáp có thể chịu được, kết nối giữa cơ giáp và cơ thể người sẽ tự động bị ngắt để đảm bảo r không có thêm thiệt hại gây ra cho cơ thể. Mười giây sau, cảnh chiến đấu sẽ được hiện ra ngẫu nhiên. Cảm ơn cả hai đã cho chúng tôi cơ hội thưởng thức một màn chồng chồng đánh nhau."
Câu cuối cùng giọng vẫn rất nghiêm túc, tiếng cười của các nghiên cứu viên khác theo hệ thống thoại truyền đến tai Bạch Lịch và Lục Triệu.
Vì đây là cuộc đối đầu giả lập nên Bạch Lịch và Lục Triệu không thể giao tiếp với nhau, chứ nếu không Lục Triệu vẫn có thể nghe thấy Bạch Lịch mắng xối xả Tư Đồ như thế nào.
Mười giây sau, chiếu trên màn hình ảo khổng lồ giữa không trung của phòng nghiên cứu cơ giáp là một con tàu vận tải khổng lồ đang vỡ ra, điểm hạ cánh của Lục Triệu và Bạch Lịch nằm ở trung tâm thân tàu bị vỡ.
Lúc Bạch Lịch bước vào không gian hắn suýt bị các mảnh vỡ của con tàu đập vào, vội vàng né sang một bên.
"Bà mẹ nó," Bạch Lịch nguyền rủa, "Tình huống kiểu này mấy trăm trăm năm không biết gặp được bao nhiêu lần."
Chiến đấu trong phần bụng tàu bị hư hại nghiêm trọng như thế này rất khó xảy ra. Vật liệu tàu không gian sử dụng khá cứng và nặng. Một hai mảnh đập vào cơ giáp không thành vấn đề, nhưng nếu đang đánh nhau với người ta mà lỡ bị một mảnh đập vào lưng thì thấy má.
Bạch Lịch trong tiềm thức muốn thoát khỏi các mảnh vỡ rải rác khắp nơi, nhưng còn chưa kịp di chuyển, hắn đã nghe thấy tiếng báo động từ hệ thống giám sát, có người đang tiếp cận hắn từ phía sau.
Vừa quay đầu lại, kiếm laser của Lục Triệu đã xuất hiện trước mặt, cắm thẳng vào buồng lái của Bạch Lịch.
Ý dà, hung dữ thật. Bạch Lịch cười, tốc độ phản ứng rất nhanh, kết nối trí lực còn nhanh hơn kết nối vật lý, gần như ngay lúc thanh kiếm đâm vào, hắn ngả người về phía sau, kiếm laser trượt nhẹ qua cơ giáp của Bạch Lịch.
Lúc ngả người, Bạch Lịch cũng rút kiếm laser của mình ra chém về phía cổ tay của Lục Triệu, đáng tiếc là góc ngã quá lớn làm tốc độ rút kiếm bị ảnh hưởng. Lục Triệu tấn công một lần không có kết quả nhanh chóng rút lui về, tránh được đòn tấn công của Bạch Lịch.
Mục đích của cuộc đối kháng mô phỏng là để kiểm tra sự linh hoạt và phối hợp liên kết giữa người lái và cơ giáp, do đó cơ giáp không mang theo bất kỳ vũ khí nào ngoài kiếm laser hạng nhẹ. Bạch Lịch và Lục Triệu hoàn toàn dựa vào khả năng chiến đấu của mình.
Hai cơ giáp trên màn hình ảo ngươi tới ta đi, ánh sáng lạnh màu xanh bạc lóe lên chớp tắt liên tục khi hai thanh kiếm đánh vào nhau.
Hình dạng cỗ cơ giáp Bạch Lịch lái chế tác tương tự như KL223. Này có lẽ do sở thích cá nhân của hắn, nhưng các nghiên cứu viên xem xét cơ thể của người lái cũng không sử dụng tính năng của KL223 làm tài liệu tham khảo.
"Đập ruồi" hạng nặng Bạch Lịch còn có thể lái nó trôi chảy mượt mà, chiếc cơ giáp càng dựa vào trí lực này về cơ bản hắn điều khiển dễ như trở bàn tay.
Đợt tấn công ban đầu của Lục Triệu vẫn còn mang tính chất thăm dò, không biết cơ thể Bạch Lịch có thể ổn định với cơ giáp hay không, vài lần lướt kiếm qua cơ giáp của Bạch Lịch, hắn luôn kịp thời né được sít sao, anh đã đoán ra có gì đó không ổn, mỗi lần tay cầm kiếm của Lục Triệu đâm ra, Bạch Lịch quay sang một bên, lại vô tình chạm vào cánh tay của Lục Triệu.
Hai người đánh nhau ở cự ly gần, động tác nhỏ này không dễ thấy, sau vài hiệp, Lục Triệu nhận ra tên chết dẫm này đang giả vờ, khiến anh nghĩ rằng mình cứ chém tiếp như vậy sẽ trúng, vì vậy anh mới bám sát Bạch Lịch chiến đấu như thế này.
Lục Triệu lui ra sau, lùi lại một khoảng, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cơ giáp của Bạch Lịch làm động tác tay chữ V.
Các nghiên cứu viên theo dõi trận chiến qua màn hình ảo bật cười, còn Tư Đồ thì mắng: "Bà mẹ, thằng điên này lúc nào cũng thế này".
"Tôi nghĩ lần này rất ổn định," Trợ lý nghiên cứu cầm máy dò số, dữ liệu nhấp nhô trên đó là trạng thái tinh thần hiện tại của Bạch Lịch. "13 phút 28 giây, vẫn đang duy trì hoạt động bình thường, chiến đấu cường độ cao. "
Tư Đồ lắc đầu: "Thời gian Bạch Lịch chịu được trung bình còn thêm mười mấy phút nữa. Trí lực của cậu ta là đỉnh cao, kiên nhẫn kéo dài thời gian một chút cũng không có vấn đề gì." Ngừng một chút Tư Đồ lại tiếp, "Cậu ta vẫn luôn rất mạnh mẽ như vậy. Ai quen biết cậu ta cũng không thể xem tên chết dẫm này là người bình thường."
Hai cỗ cơ giáp trên màn hình vút nhanh giữa các mảnh vỡ thân tàu. Sự linh hoạt của Lục Triệu khiến mọi người kinh ngạc cảm thán. Ngay cả khi né tránh các mảnh vỡ, anh vẫn có thể duy trì tốc độ ổn định và nhanh chóng để đuổi theo Bạch Lịch. Từng đòn đánh tung ra đều dữ dội, làm Bạch Lịch không thể xem thường.
Chính vì sự linh hoạt này mà Lục Triệu được giới quân sự ca ngợi là Đại bàng Đế quốc
Là con mồi hiện tại của Đại bàng Đế quốc, sự linh hoạt của Bạch Lịch lại lộ ra sự láu cá. Cỗ cơ giáp thí nghiệm này được hắn lái như chim sẻ, chuyên chạy đến nơi dày đặc các mảnh vỡ, giây trước còn đang lao thẳng, giây sau đột ngột rẽ ngang để lộ ra một mảnh vỡ văng tung tóe trước mặt. Lục Triệu ở phía sau buộc phải né tránh, và khoảng cách với Bạch Lịch được giữ trong mức hắn có thể chấp nhận được.
Trợ lý nghiên cứu nói: "Anh Từ, 25 phút 3 giây, thời gian lâu nhất mà Bạch Lịch có thể chịu đựng trong khoang mô phỏng chỉ có 30 phút 43 giây".
Tư Đồ gật đầu: "Khi cơ thể cảm thấy kiệt sức, tinh thần sẽ khó tập trung, trị số dao động quá mức cơ giáp sẽ tự động ngắt kết nối. Hiện tại anh ta không sao đâu. Cậu nên chuẩn bị, đợi lát nữa Bạch Lịch ra khỏi khoang thì mát xa chân anh ta một chút."
Trợ lý nghiên cứu vâng một tiếng.
Vừa dứt lời, trên màn hình Lục Triệu đã đâm sầm xuống, chặn Bạch Lịch giữa không trung. Hai thanh kiếm laser giao nhau, va chạm phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Bạch Lịch ngồi trong buồng lái, lâu rồi hắn chưa đấu một trận đối kháng tiêu chuẩn cao như vậy, sự hung hãn của Lục Triệu khiến hắn vô cùng hưng phấn.
Lục Triệu cũng cao hứng, anh thậm chí còn muốn đấu tay đôi một lần với Bạch Lịch ngoài đời thật.
Một đối thủ tốt có thể mang lại cho bạn trải nghiệm cực kỳ thú vị, hai người họ đang dần đi vào trạng thái, không chút nào nhớ rằng đây chỉ là một cuộc đối đầu mô phỏng, lúc Bạch Lịch đánh bay thanh kiếm trong tay Lục Triệu, các nghiên cứu viên theo dõi trận chiến đồng loạt ồ lên, Lục Triệu cũng không kìm được nở nụ cười mắng một tiếng.
Bạch Lịch đẩy thanh kiếm của Lục Triệu ra xa, nhưng không di chuyển, trở tay ném kiếm luôn của mình đi, dựng một ngón tay cái lên với Lục Triệu.
- Tiếp tục không?
Lục Triệu cũng trở lại một ngón tay cái.
- Lại đây!
Cơ giáp không có kiếm cũng không có vũ khí, tình huống này hiếm khi xảy ra trên chiến trường, nhưng cả hai đều không quan tâm. Đây là hai kẻ cuồng chiến đấu. Một khi đã lên cơn nghiện thì dù mô phỏng hoặc không mô phỏng cũng phải đánh cho đến cùng.
Các nghiên cứu viên thốt lên trầm trồ trong tiếng tay chân cơ giáp va chạm vào nhau. Trợ lý nghiên cứu thậm chí còn quên nhìn vào máy dò trị số trên tay, cho đến khi dao động trí lực của Bạch Lịch vượt mức cho phép, máy phát ra tiếng cảnh báo mới vội vàng cầm lấy xem xét.
Các trị số dao động đang đến gần điểm ngắt, nhưng hai cơ giáp trên màn hình không có ý định dừng lại. Cơ giáp của Bạch Lịch khoanh tay trước ngực, chống lại cú đấm của Lục Triệu vào buồng lái. Quán tính khiến cả hai trượt dài về phía trước.
Hệ thống giám sát do hai cơ giới mang theo đột nhiên cùng nhau vang lên cảnh báo, một bên đầu, con tàu lại nổ tung dưới vực sâu, những mảnh vỡ lớn bắn tung tóe, đập vào người Bạch Lịch và Lục Triệu.
Lục Triệu và Bạch Lịch đồng thời buông tay, tránh khỏi mảnh vỡ.
Ngay lúc buông tay, kết nối với không gian mô phỏng bị ngắt, vài giây sau Bạch Lịch mới nhận ra cuộc đối kháng đã bị gián đoạn cưỡng bức do dao động trí lực quá mức.
Khoang mô phỏng lúc mở ra phát ra âm thanh rất kỳ dị, phần thân buồng trên đầu cậu dần dần tách ra, không khí trong lành tràn vào trong buồng. Bạch Lịch nhận ra mình đầy mồ hôi, và một cơn đau âm ỉ khó chịu ở chân.
Bạch Lịch không đứng lên ngay mà ngồi trong khoang nhìn sang phía đối diện.
Lục Triệu đã cởi mũ giáp, từ trong khoang mô phỏng đi ra, cũng đang nhìn hắn. Đôi mắt ấy dường như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng mà người khác không thể phát hiện ra.
Bạch Lịch cởi mũ cầm trong tay, nói với Lục Triệu: "Sướng quá!"
Lục Triệu đi về phía Bạch Lịch, lòng vẫn còn nghĩ tới bộ dáng Bạch Lịch lái máy qua đống đổ nát vừa rồi, đang định nói gì đó, nhưng khi lại gần nhìn thấy Bạch Lịch, lời nói chợt thay đổi ngay: "Anh bị sao vậy?"
Họ đều ở trong khoang mô phỏng, Lục Triệu lúc vào thế nào lúc ra thế ấy, nhưng Bạch Lịch trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Hắn trong tiềm thức đưa tay lên vuốt trán, không nghĩ là phát sốt, Lục Triệu liếc nhìn bàn tay dính đầy mồ hôi Bạch Lịch vừa lau trán, "Anh đau ở đâu à?"
"Không sao đâu," Bạch Lịch xua tay, ném mũ giáp sang một bên. "Qua đó ngồi ghế sô pha nghỉ ngơi đi."
Cách khu khoang mô phỏng không xa có một chiếc ghế dài, Bạch Lịch ngồi ngả trên đó, còn nhớ chừa một chỗ cho Lục Triệu.
Cuộc đối đầu mô phỏng giữa hai người kết thúc, đã đến lúc các nghiên cứu viên phải bận rộn. Lục Triệu xem cũng không hiểu, với cả Bạch Lịch đang không được ổn, anh cũng ngồi theo xuống sô pha.
Các nghiên cứu viên dù bận rộn vẫn không quên nói chuyện với Bạch Lịch và Lục Triệu.
"Thiếu tướng, rốt cuộc tôi cũng được tận mắt thấy Đại bàng đế quốc, xem thật là đã!"
"Ông chủ ông chủ, anh ngầu quá! Hồi đó anh nói với tôi anh có thể một đánh mười tôi còn không tin. Hôm nay ta tin rồi! Ít nhất là một phần mười!"
"Thiếu tướng, ông chủ ơi, anh có thể cho tôi một bản video được không... Tôi rất thích xem mấy cái này, cơ giáp là người yêu nhỏ của nghiên cứu viên! Hôm nay, người yêu nhỏ tôi tham gia nghiên cứu đã chiến đấu rồi, tôi phải xem -"
Ngay lập tức cậu ta bị Tư Đồ véo lỗ tai xách đi.
Bạch Lịch nằm liệt ở trên sô pha vui vẻ, lấy trong thùng dung dịch dinh dưỡng trên mặt đất ra lên hai chai, đưa cho Lục Triệu một chai: "Uống thử không? Chắc là loại mới, thứ này Tư Đồ đặt riêng cho viện nghiên cứu."
Lục Triệu cầm lên nhìn thoáng qua, là loại chữa trị.
"Anh Bạch," một trợ lý nghiên cứu bước tới chào hai người, "Thiếu tướng Lục Triệu, việc thu thập dữ liệu đã hoàn tất, cuộc đối kháng mô phỏng của hai người thật tuyệt vời."
Lục Triệu khiêm tốn gật đầu, Bạch Lịch thì lại rất tự mèo khen mèo dài đuôi: "Còn có video quay nữa mà? Lát nữa tôi gửi cho xem lại, nhớ rủ sếp Từ xem chung, phải cùng nhau cảm động."
Trợ lý cười lễ phép: "Anh Từ nói anh ngoài đời không giống với lúc anh lái cơ giáp, hiện tại chúng tôi tập trung vào anh ngoài đời, đừng nhìn anh bằng ánh mắt của các fan hâm mộ, dễ tạo ảo giác sai lầm."
Bạch Lịch: "..."
Quả là bạn tốt, cho hắn ăn một cú nghẹn suýt chết.
Lục Triệu muốn phì cười, nhưng nhìn lại biểu cảm "chết tâm" trên mặt Bạch Lịch anh lại nuốt tiếng cười trở về.
"Anh Bạch có cần tôi xoa bóp chân cho anh không?" Trợ lý nghiên cứu nói, bắt đầu xắn tay áo.
Bạch Lịch xua tay: "Hôm nay không sao, tôi tự xoa cũng được."
Hắn ở nhà nghỉ ngơi hai ngày cũng thực sự đỡ rất nhiều, hôm nay chơi hăng quá, adrenaline tiết ra, hắn còn quên cả cái chân đau.
Tay áo đã xắn lên một nửa, trợ lý nghiên cứu nghe vậy sửng sốt, liếc Lục Triệu một cái rồi mới gật đầu: "Được rồi. Hôm nay, thời gian của anh ở trong kho mô phỏng đã vượt quá 31 phút. Anh có thể nghỉ ngơi rồi nói chuyện với anh Từ về sự thay đổi dữ liệu này."
Bạch Lịch gật đầu, uống cạn dung dịch dinh dưỡng trong tay, giơ tay muốn ném đi, nhớ tới nơi này không có người máy nào có thể cùng hắn chơi đùa ta ném mi nhặt, toan thu tay về, nhưng nửa đường bị Lục Triệu cướp lấy, cùng ném chung hai chiếc chai rỗng vào thùng rác.
"Chân anh đau à?" Lục Triệu ném xong, quay đầu nhìn Bạch Lịch.
Bạch Lịch nghỉ một lúc, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, mồ hôi cũng ít đi.
Bạch Lịch kéo một cái ghế nhỏ lại, nâng chân trái lên: "Đại khái, nhưng không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là bình thường lại thôi."
Hắn kéo ống quần lên đến đầu gối, để lộ bắp chân với vết sẹo dài dữ tợn.
Lục Triệu hiểu được: "Lúc trước anh tới viện nghiên cứu là đều làm cái này."
"Ừm," Bạch Lịch xoa hai tay cho nóng lên, trước tiên phủ lên đầu gối, xoa nhẹ năm ngón tay, quay đầu lại nhìn thấy Lục Triệu vẫn đang nhìn mình, liền đá lông nheo với Lục Triệu, "Hoa tươi, điểm hình tượng của anh trong lòng em đang lên cao như diều gặp gió đúng hôn?"
Lục Triệu tự động bỏ qua mấy lời nói nhảm, nhìn ngón tay Bạch Lịch chậm rãi xoa nắn, hỏi: "Mỗi lần sau đó, luôn phải... thế này?"
Bạch Lịch không hiểu lắm, tưởng Lục Triệu đang nói đến chuyện mát xa, liền gật đầu: "Trước có thử mát xa bằng máy, nhưng thấy không tốt lắm. Bàn tay thoải mái, ấm áp, có cảm xúc hơn nhiều. Trợ lý nhỏ kia đôi khi cũng sẽ mát xa cho anh -- "
Nói giữa chừng hắn phát hiện ra có gì đó không ổn, nhanh chóng giải thích: "Chỉ ấn vào chân thôi! Chỉ là chân thôi! Tay trợ lý đó có nhiệt độ nhưng không có cảm xúc!... À không, anh cũng không cảm nhận được nhiệt độ! Ấn cũng như không ấn vậy!"
Bạch Lịch cứng đờ cả người, trợ lý nhỏ là một omega, Bạch Lịch miệng nhanh hơn não, chưa kịp nghĩ tới đã xổ ra một tràng dài giải thích.
Nói xong chính hắn cũng sững sờ.
Hắn tự nhiên giải thích mình đang làm gì, như sợ Lục Triệu hiểu lầm.
Bạch đại thiếu gia hắng giọng: "À,... ờ... lát nữa chúng ta đến vườn rau của Tư Đồ tìm chút nguyên liệu nấu bữa tối đi."
Đề tài cua quá gấp, nói xong Bạch Lịch cũng tự biết thân biết phận cúi gằm mặt xuống, đang xoa bóp chân tự nhiên đâm bang qua đồ ăn.
Hu hu, kinh nghiệm làm quý tộc lẳng lơ bao nhiêu năm hoàn toàn không có tác dụng gì hết.
Bạch Lịch giả vờ tự xoa bóp cho mình, nhưng vẫn lén nhìn Lục Triệu ngồi bên cạnh qua khóe mắt.
Có một tên alpha trông như bình thường trên bề mặt, nhưng trong bụng thì đang điên cuồng suy nghĩ làm sao để bớt xấu hổ.
Bạch đại thiếu gia còn đang xấu hổ, Lục Triệu đã học theo hắn xoa xoa hai lòng bàn tay.
Bạch Lịch chưa kịp phản ứng, tay Lục Triệu đã mang theo nhiệt độ cơ thể áp lên vết sẹo xấu xí trên chân.
Toàn thân Bạch Lịch không có cảm giác gì, chỉ có làn da nơi Lục Triệu đang chạm vào cảm thấy hơi nóng, như các thớ cơ thi nhau nhảy nhót, mạch máu thi nhau đập liên hồi.
Lúc Lục Triệu đặt tay lên chân của Bạch Lịch, bản thân anh giờ mới ý thức được rằng mình đã chạm vào vết sẹo của Bạch Lịch.
Bản thân Lục Triệu cũng không hiểu anh đang nghĩ gì, giữa anh và Bạch Lịch dường như có một số chuyện mà cả anh không thể hiểu được. Anh vừa nghe Bạch Lịch nói nhiệt độ tay người sẽ dễ chịu hơn đã vô thức duỗi tay ra.
Vết sẹo giống con rết dưới tay anh cộm lên, Lục Triệu lần đầu tiên không thu tay lại, ngược lại học Bạch Lịch, ấn chặt năm ngón tay: "Như vậy?"
Chân Bạch Lịch khẽ run lên.
Chắc là đè đau hắn rồi. Lục Triệu lập tức muốn rút tay về, nơi này không chỉ là vết sẹo trên người Bạch Lịch mà còn là bóng ma trong lòng, anh không nên tự tiện đụng vào như vậy.
Nhưng anh còn chưa kịp rút tay về, bàn tay đã bị đè lại, toàn bộ lòng bàn tay anh áp chặt vào chân Bạch Lịch.
Lục Triệu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Bạch Lịch.
Bạch Lịch hai mắt sáng ngời, như có thứ gì đó đang bùng cháy. Hắn nhìn Lục Triệu, biểu cảm cũng không có gì thay đổi, nói bằng giọng mà chỉ có hai người họ có thể nghe thấy: "Đừng buông tay."
Bàn tay bị Bạch Lịch đè chặt cũng không giãy dụa, Lục Triệu ngẩn ngơ, vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng người, không chớp mắt nhìn hắn một lúc.
Vừa rồi Lục Triệu xoa bóp quá đột ngột, gây ra cảm giác tê dại, Bạch Lịch chỉ cảm thấy nhiệt độ trên tay Lục Triệu khiến hắn vô cùng thoải mái, chân của hắn rất ít khi để người khác chạm vào, ngoại trừ bác sĩ và trợ lý xoa bóp, Lục Triệu là người đầu tiên.
Cũng là lần đầu tiên mà Bạch Lịch thậm chí không suy nghĩ gì đè tay người khác không cho rút ra.
Lỗ tai Bạch Lịch từ từ đỏ lên, nhưng lực tay không hề yếu đi, khẽ mấp máy môi.
Lục Triệu nghe Bạch Lịch thì thào: "Anh hai Thiếu tướng, chân đau quá, giúp Lịch Lịch xoa nha?"
Các nghiên cứu viên rất bận rộn, không ai biết rằng có trái tim của ai đó đang đập nhanh hơn trong góc nhỏ này.
Đầu ngón tay Lục Triệu lướt qua vết sẹo trên chân Bạch Lịch, hắn hơi run lên khi được anh chạm vào.
Bạch Lịch cho phép Lục Triệu sờ lên vết sẹo của mình, chạm vào dấu vết xấu xí này.
Tim đập như trống dồn.
- -
Sắp tới mình sẽ hơi bận nên lịch đăng đổi lại chỉ hai ngày t7 cn nha:'(
./.