"Hiện nay, các một số người review đang làm thần thánh quá các sản phẩm mĩ phẩm, đồ skincare khiến những người..."
Nhăn nhó nhìn vào những tin tức mới nhất của giới làm đẹp, Thư Anh trầm ngâm xong rồi lại thở dài ngao ngán.
- Chán thật đấy, bữa tớ không xem kĩ những người khác review mà lại lỡ mua nhầm đồ chẳng nên dành cho da mặt, làm tớ phải điều trị mụn.
Thư Anh là một người "nghiện" chăm sóc da, trang điểm, làm đẹp cho bản thân mình, vì thế nên không có lạ gì khi dễ dàng gặp Thư Anh ở trên các trang mạng xã hội.
Nhưng không có nghĩa Thư Anh là một người đua đòi đâu nha, Thư Anh là một người cháu hiếu thảo, bố mẹ cô đi làm ăn xa, mỗi tháng đều gửi tiền về cho ông bà. Mỗi tội, Thư Anh rất ít khi được gặp bố mẹ mình.
Năm cô lên ba, Thư Anh đã được mang cho ông bà ngoại chăm sóc vì bố mẹ Thư Anh quá bận - họ lúc nào cũng chỉ quan tâm đến sự nghiệp, công việc của mình.
Mà ông bà Thư Anh cũng đã già rồi. Bà Thư Anh thì hay ốm vặt, thế nên mỗi khi đi học về, cô luôn kiểm tra tình trạng sức khoẻ của bà sau đó Thư Anh mới làm việc của bản thân mình.
Mấy người nghĩ Thư Anh sẽ chăm chỉ lắm sao? Không, đấy là dáng vẻ khi ở cùng gia đình thôi, vì khi ở cùng chúng tôi, Thư Anh cứ như một con lười "xinh đẹp" vậy.
Bởi vậy, mỗi khi muốn Thư Anh đứng dậy dọn dẹp thì bọn tôi sẽ nói là: "Thư Anh ơi, đầu cậu trông bết vậy?". Thư Anh sẽ tức tốc đi kiếm chiếc gương gần nhất để soi gương.
Khi biết được sự thật thì Thư Anh đành phải đi dọn dẹp, vậy thôi.
Trở lại hiện tại. Thư Anh vừa xem điện thoại, tay cứ cố lấy quả cam ở trên bàn, mà cậu ấy không biết rằng, chúng tôi đang trêu cậu ấy bằng cách cầm quả cam rồi quơ đi quơ lại.
Vì quá tức giận mà Thư Anh liền đứng dậy rồi nói:"Mấy cậu đủ chưa đấy?"
À tôi quên mất, khả năng suy đoán, cảm nhận của Thư Anh cực kì cao luôn nha. Khi chúng tôi muốn định làm bất ngờ gì thì Thư Anh đều đoán trúng tất cả. Thế nên, nếu muốn làm Thư Anh bất ngờ thì phải tìm mọi cách để "giấu" cho Thư Anh khỏi biết.
Có lẽ tôi hơi lan man, quay lại hiện tại. Thư Anh bật dậy, giật lấy quả cam đang trên tay của tôi, hậm hực bóc quả cam rồi vừa ăn vừa xem.
Thôi bây giờ chắc tôi nên đi lên chỗ thư giãn và bình yên nhất của tôi, nơi chỉ có tôi và âm nhạc.
Tôi đi thang bộ lên tầng ba, nơi mà có phòng Âm Nhạc của tôi, tôi mở cửa phòng thì bên trong đã bật sẵn loại âm thanh mà tôi thích nhất rồi.
Tôi vui vẻ đóng cửa lại rồi đi đến chỗ đàn Piano, rồi bình tĩnh ngồi vào ghế "ăn" từng giai điệu, từng phím đàn cất lên.
Khánh Ly có vẻ đang đưa hoa quả, trái cây tươi cho tôi, cô ấy mở cửa phòng nhưng lại không đi vào luôn mà đứng ngoài cửa thưởng thức nó.
Tôi mại mê đánh đàn được lúc rồi quay ra thấy Khánh Ly đang cười tươi rồi đặt dĩa hoa quả ở chỗ bàn ghế sofa dành cho tôi nghỉ ngơi.
ㅤ- Ôi tớ xin lỗi vì đã không để ý cậu nha.
ㅤ- Aaa! Không sao đâu, tớ biết cậu không cố ý mà, đừng tự trách như thế.
- Cậu tốt bụng thật đấy, Khánh Ly à.
Khánh Ly điềm đạm quay qua nhìn tôi, rồi mỉm cười.
- Tớ chỉ tốt bụng với bạn bè thôi.
Nói xong Khánh Ly lại vui vẻ như trước. Bỗng từ ngoài, một tiếng cười quen thuộc vang lên làm tôi cũng phải giật mình.
ㅤ- Hoa Quỳnh ơiii, cậu cho tớ mượn cây đàn guitar nhaaa.
Lại nữa rồi.
ㅤ- Cũng được, cậu cứ lấy đi, tớ không khách sáo đâu.
Rồi Thư Anh tung tăng đi vô lấy chiếc đàn guitar có viết mấy dòng chữ mà chúng tôi đã từng ghi những lời hứa của tuổi trẻ.
Tuổi trẻ ai mà chả có những ước mơ, những lời ước dễ thương chứ? Tôi cũng đã từng có một lời ước đáng yêu với một cậu bạn đó.
Đó là ai thì tôi cũng chẳng nhớ nữa, nhưng khuôn mặt lẫn chiều cao tôi lại có cảm giác quen thuộc đến lạ thường.
2 Năm về trước...
Ngày 27 Tháng 8 Năm XXXX.
Tôi đã cùng mọi người đi ra bãi biển có ánh mai hồng, cát mịn, biển trong để đón bình minh, chúng tôi đã chơi rất vui ở đó.
Tôi cũng đã gặp được một cậu bạn cao tầm 1m60 đang ngồi dáng hình trái bóng ở bên bờ biển.
Ánh mắt cậu ấy chứa một nỗi niềm sâu xa, ánh mắt mà chỉ có cậu ấy hiểu được, tôi lúc đó đã bắt gặp khuôn mặt của cậu ấy.
Dần dần tôi đi ra chỗ ngồi của cậu ấy, tôi vui vẻ ngồi bên cạnh, bỗng cậu ấy chủ động cất tiếng:
- Sao cậu không ra chơi đi?
- Vậy tại sao cậu lại ngồi đây vậy? - Tôi vui vẻ trả lời.
ㅤ- Tại tôi không có bạn.
ㅤ- Tại sao cơ chứ? Nhưng không sao, tớ sẽ làm bạn với cậu.
ㅤ- Nhưng...
ㅤ- Không sao cả đâu!
Tôi tươi cười kéo cậu ấy đứng dạy rồi bắt đầu đi ra nghịch nước với cậu ấy cùng với mọi người. Khung cảnh lúc đó thật sự rất đẹp.
Lúc đó, cũng là lúc tôi lần đầu tiên được gặp ánh bình minh. Cậu bạn cất tiếng:
ㅤ- Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy bình minh sao?
ㅤ- Đúng vậy đấy! Tớ lúc trước còn chưa bao giờ được đi ra biển nữa mà.
ㅤ- Tại sao, bộ cậu...
ㅤ- Gia đình tớ nghèo lắm, tình cảm gia đình cũng chẳng hạnh phúc, nhưng tớ lại rất yêu đời vì tớ có bạn bè mà.
Nói xong tôi lại vui vẻ nhìn lên ánh mặt trời đang dần đi lên, chiếu xuống cánh biển xanh.
ㅤ- À đúng rồi, tên cậu là... gì..
Cậu ấy, đã đi đâu rồi?
Ngoại hình của cậu ấy có vẻ nhỏ con, mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần thun đen ngắn, mái tóc đen mượt, kiểu tóc dài che mắt.
Tôi rất nhớ cậu..
- ------------------------------------------------