Bà Thủy, một người phụ nữ với hơi thở yếu ớt nắm lấy bàn tay của con gái mình. Hãy hứa với mẹ, chăm sóc cho các em, các con phải sống thật tốt đừng đi theo con đường cũ của mẹ. Cô bé ko nói được lời nào, miệng không ngừng bậc ra những tiếng nấc chỉ có thể gật đầu đồng ý. Người phụ nữ mỉm cười rồi nhắm mắt, đôi tay buông rơi. Mẹ...mẹ ơi.
Hà bật dậy mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm cả khuôn mặt, cô nhìn ra tấm cửa sổ, ngoài trời mưa đang rơi tí tách từng hạt trút xuống mái tôn của căn phòng trọ Hà đang ở. Mẹ ơi... Con xin lỗi... Hà đưa tay ôm lấy gối gục đầu mà khóc. Những hình ảnh vừa rồi là chuyện xảy ra của 10 năm về trước, khi đó Hà mới chỉ là cô bé 15 tuổi. Cái tuổi mộng mơ cùng bạn bè cắp sách đến trường thì Hà bị mọi người kì thị. Không một ai trong xóm dám đến gần hay tiếp xúc với Hà chỉ vì mẹ cô bị HIV. Nhớ lại quãng thời gian trước kia của Hà..
Hà vốn là người miền trung, lại sinh ra trong một gia đình nghèo khó lại đông anh em. Năm cô 13 tuổi ba theo người phụ nữ khác bỏ lại bà Thủy năm đó chỉ mới 35 tuổi cùng Hà và 3 đứa con nhỏ. Ban đầu bà Thủy cũng xin làm nhiều công việc khác nhau nhưng nhà đông con dù làm bao nhiêu cũng ko đủ lo cho 4 đứa con vậy nên bà đã quyết định đi làm gái đứng đường với suy nghĩ " đời mình chẳng còn gì để mất,ko thể để các con sống đói khổ như vậy được".