Vết Thương Ẩn

Chương 40: Dụ Dỗ




Vào lúc này, Âu Tư Đình và Đường Di cảm thấy tim cả hai đập nhanh khi ánh mắt của họ va chạm vào nhau từ khoảng cách gần.

Hai người cảm thấy rằng không thể tránh khỏi sự ngại ngùng và xấu hổ trước tình cảnh bất ngờ này. Hai người nhìn nhau một cách im lặng, không biết phải nói gì để xoa dịu cảm xúc hiện tại.

Cả hai người thở dốc và cảm thấy như không thể giữ vững được cảm xúc lúc này. Sự im lặng và sự ngượng ngùng nối tiếp nhau, tạo nên một bầu không khí hồi hộp và đầy áp lực.

Âu Tư Đình và Đường Di cảm thấy họ đang gặp phải một thử thách không lớn nhưng đầy khó khăn, khi phải đối diện với những cảm xúc mơ hồ và không rõ ràng như hiện tại.

Âu Tư Đình ánh mắt nhìn Đường Di rất thâm tình. Đường Di thì ngược lại hoàn toàn so với anh, trái tim cô đập rộn rã, nhanh đến mức mà bản thân cô khó mà kiểm soát được.

Cả hai cứ thế mà nhìn nhau rồi giữ vững tư thế trong vài phút. Khoảng không yên lặng lúc này cũng như thể hiện hai trái tim đang hồi hộp và giao động từng hồi, từng nhịp.

Yết hầu Âu Tư Đình khẽ động đậy, từ giây phút Đường Di sà vào lòng anh, anh đã có phản ứng rất dữ dội rồi.

Vào trường hợp này, thân là một thằng đàn ông, nếu nói không có phản ứng với người con gái, thì nó quá bất bình thường đi. Mà đặt biệt Đường Di lại là người anh thương, thì làm sao mà không có phản ứng cho được.

Hai người chìm đắm trong hai dòng suy nghĩ của riêng mình, vẫn một tư thế!

Trên sô pha bao quanh Âu Tư Đình và Đường Di, vào lúc này mọi thứ đều phủ đầy một bức màn mờ ảo và đầy ám muội. Bên ngoài bầu trời đã trở khuya, sớm đã bị lớp mây đen kịt của cơn mưa che phủ lấy bầu trời, khiến cho không gian lúc này trở nên u ám và ám muội. Bên trong nhà hiện tại cũng không khá hơn là mấy bởi hai người nào đó.

Cơn dục vọng của Âu Tư Đình trỗi dậy. Vào lúc này anh tham lam muốn chiếm lấy Đường Di.

Đường Di vẫn chưa hề biết bản thân cô sắp lọt vào bẫy tình của cái người nào đó.

Âu Tư Đình chẳng thể kiềm chế bản thân thêm được nữa, tay ấn sau gáy Đường Di, anh cuối mặt xuống mà hôn vào bờ môi ngọt ngào của Đường Di.

- Ưm…

Hành động của anh rất nhanh rất dứt khoát, làm cho Đường Di chẳng thể ngờ tới, cô sửng sốt mà hai mắt mở to, đôi môi thì bị nụ hôn của ai đó chiếm giữ.

Đường Di muốn đẩy anh ra, nhưng không tài nào đẩy được, bởi sức tay cô yếu. Nụ hôn của Âu Tư Đình không mạnh cũng không quá nhẹ nhàng.

Đường Di vì hành động của anh mà ngại mím trật môi chẳng để anh tiến vào. Cô bị nụ hôn của anh làm cho khó thở, cô như thiếu dưỡng khí mà khuôn mặt đỏ ửng cả lên.

Âu Tư Đình thấy hơi thở Đường Di nặng nhọc dần anh liền rời khỏi bờ môi cô, nhưng không đồng nghĩa với việc anh sẽ buôn tha cô hoàn toàn.

Đường Di được buôn tha mà hít lấy hít để không khí, xong sau đó Đường Di có chút khó chịu mà định sẽ nói anh, nhưng chẳng thể mở nổi lời bởi cái tên nào đó.

- Anh… ưm!

Âu Tư Đình như con sói săn mồi, chỉ chờ thời cơ thích hợp liền hành động. Lần này nụ hôn của anh cuồng nhiệt hơn, trong đó có pha thêm cả sự chiếm hữu.

Âu Tư Đình muốn tiến sâu vào bên trong khuôn miệng của Đường Di nhưng cô đã nhanh trí mím trật môi không để anh thuận lợi với ý đồ của mình.

- A… ưm!

Nhưng phút sau. Âu Tư Đình lại dùng chiêu trò cù lét vào hông cô. Đường Di vì bị nhột mà hé mở đôi môi, thế là Âu Tư Đình đã thuận lợi tiến sâu vào bên trong khoan miệng cô.

Đường Di bị nụ hôn của anh dẫn dụ đến đầu óc mơ hồ, như bị chìm vào mật ngọt của anh, cô không còn phản ứng hay phản kháng như lúc nãy nữa. Vào giây phút này, cả hai như chìm vào mật ngọt của nhau.

Âu Tư Đình hôn thôi vẫn chưa thể đủ, anh tham lam muốn ở cô nhiều thứ khác hơn nữa.

Buông tha đôi môi cô, anh lại nhìn cô với một cặp mắt chứa đựng dục vọng mãnh liệt bên trong anh.

Đường Di hít lấy bầu không khí trong lành khi được anh buôn tha. Cô ngây thơ tưởng đâu chỉ có những nụ hôn bình thường này thôi, nhưng cô không hề biết bản thân cô đang trong tầm ngắm của con sói già.

- Di, anh có thể hơn một bước nữa được không?

Câu nói thốt ra phần lớn là sự dò xét, thăm dò của anh. Nhưng qua tay Đường Di nó lại như một lời cầu xin đằng khác.

Đường Di khuôn mặt vẫn đỏ ửng, cô ngoảnh mặt lên nhìn anh với ánh mắt không mấy hiểu.

- Là sao?

Âu Tư Đình bỗng chốc mỉm cười, anh cười bởi sự ngây thơ của cô, như thế này lại càng dễ dụ dỗ hơn rồi.

- Em chỉ cần trả lời đồng ý hay không thôi!

Đường Di ngu ngơ không biết sự tình, cô khẽ ngẫm nghĩ, rồi lại nhìn xuống, tư thế của anh và cô vào lúc này có hơi kỳ nhỉ!

- Buông em ra, rồi chúng ta nói chuyện.

Giọng nói nhỏ nhí của Đường Di thốt lên, nhưng không mang bất kỳ sự đe dọa nào cho anh.

- Không!

Đường Di cau mày, cô khó hiểu nhưng cũng pha chút khó chịu hiện rõ lên mặt.

- Sao lại không chứ!

Âu Tư Đình không trả lời câu hỏi này, anh luôn rất suy nghĩ tính lợi và hại bởi câu nói nên anh chọn cách im lặng.

- Em trả lời câu hỏi của anh?

Đường Di có hơi do dự một lúc lâu, vì từ nãy đến giờ cô cũng có hơi nghi ngờ một chút!

Âu Tư Đình cuối đầu gần cô hơn, hơi thở ấm nóng của anh phả vào tai cô, như một lời dụ ngoặc.

Đường Di lúc này thấy mọi chuyện càng lúc càng sai, cô định đánh một nước bài chuồng nhưng lại chẳng cách nào làm được.

Chiếc eo nhỏ của cô từ lâu sớm đã bị vòng tay của anh khóa trật lại, làm cô không cách nào chạy được.

Đường Di đến giây phút này mới ngờ ngợ hiểu lấy vấn đề, lúc này cô mới hiểu liệu có muộn quá không?