Vết Thương Ẩn

Chương 16: Âu Lão Gia Và Con Trai Bị Cho Ra Rìa




Chiếc xe dừng lại tại nhà chính Âu gia, Âu Tư Đình và Đường Di bước xuống xe rồi nhanh chóng đi vào bên trong nhà.

- Cha mẹ.

- Dạ cha mẹ con mới về.

Đường Di kính trọng cuối đầu rồi thưa dạ. Còn Âu Tư Đình chỉ nói được hai chữ.

- Hai đứa về rồi, chắc cũng chưa tắm rửa gì đâu nhỉ!, hai đứa lên phòng tắm rồi xuống nhà ăn cơm với cha mẹ.

- Vâng, vâng.

Cả cô và anh cùng đồng thanh một lượt.

Đi lên đến phòng Đường Di bỗng dưng lại tuột cảm xúc, chỉ thấy được nét mặt cô hơi buồn mà chẳng thể rõ được lí do là gì.

- Cô vào trong tắm trước đi, tôi sẽ tắm sau.

Đường Di gật đầu rồi đi về phía tủ quần áo mà lấy đồ, chứ không như lần trước, cô mà quên lần nữa thì đội quần mất.

Cô vào bên trong tắm hơn nửa tiếng rồi mới bước ra. Âu Tư Đình trong khoảng thời gian mà Đường Di tắm anh đã làm được rất nhiều chuyện có ích.

Anh vừa rồi đã gọi điện cho trợ lý của mình để nhờ cậu mang giống hoa Hướng Dương trồng vào sân vườn nhà riêng của anh.

Chắc mọi người cũng biết là vì ai rồi đó.

Đường Di bước ra với bộ đồ ngủ đơn giản là áo phông cùng quần ống suông hình hoa anh đào nhìn khá là nhẹ nhàng và đáng yêu.

Khi mà Âu Tư Đình đi ngang Đường Di để vào nhà tắm, anh để lại câu nói làm Đường Di thấy ngại ngùng.

- Hôm nay cô dễ thương lắm.

Cánh cửa phòng tắm đóng lại Đường Di mới xoay mặt lại mà nhìn với khuôn mặt đã đỏ ửng lên vì ngại.

Vậy là cô được khen ư!

Cô không nghĩ nữa mà rời khỏi phòng đi xuống dưới nhà trước.

- Con xong rồi à, lại đây với mẹ.

Bà Âu mỉm cười rồi gọi cô lại. Đường Di đi đến cô ngồi xuống kế bên cạnh bà.

- Con đưa tay ra đây.

Đường Di có chút khó hiểu nhưng cũng đưa tay ra theo lời của bà. Bỗng dưng bà từ đâu lấy ra chiếc lắc tay đeo vào tay Đường Di. Không dừng ở đó bà còn đeo thêm cho Đường Di một sợi dây chuyền cùng bộ với cái lắc tay.

- Thích không?

- Đây là..

Đường Di khó hiểu mà lên tiếng hỏi bà nhưng còn chưa hết lời đã bị bà dành nói.

- Hôm qua mẹ đi trung tâm với bạn, mẹ thấy nó hợp với con dâu mẹ nên mẹ mua chúng cho con.

- Mà phải nói con dâu mẹ đeo lên rất đẹp, rất hợp nha.

Bà Âu hết lòng khen ngợi Đường Di làm cho cô tính vốn nhát nay lại vui vẻ mà cười tươi như nở hoa với bà.

- Con cảm ơn mẹ đã thương con.

- Con bé ngốc này mới chỉ có nhiêu đây mà đã cảm động như vậy rồi à, hôm nào mẹ con mình đi mua sắm thêm.

Bà xoa đầu Đường Di, thật sự mà nói bà vô cùng thích cô con dâu này, ngay từ lần đầu gặp mặt bà đã chấm Đường Di phải là dâu bà rồi.

Âu Tư Đình từ trên lầu đi xuống thấy mọi người đang rất vui vẻ anh tò mò liền lên tiếng hỏi.

- Mọi người có chuyện gì vui vẻ vậy?

Bà Âu liếc mắt nhìn con trai mình, bà không nhanh không chậm mà lên tiếng.

- Đương nhiên là vui rồi, tối nay hai đứa ở đây ngủ đi rồi sáng mai hả về nhà luôn.

- Mẹ hỏi cô ấy đi, con không biết.

Anh nhúng vai, ý đã rõ người nào đó bây giờ không còn quyền lực rồi, mà người quyền lực lúc này lại là Đường Di ấy.

- Con thấy sao Tiểu Di?

- Dạ được ạ.

- Được rồi, hai mẹ con mình đi ăn cơm thôi.

Nói rồi bà đứng lên nắm tay con dâu bảo bối của mình đi về phía nhà bếp để lại hai người nào đó đứng bơ vơ, cứng như tượng vì bị bơ ra mặt.

Âu lão gia và Âu Tư Đình nhìn nhau như hiểu được chuyện, bây giờ hai người chính thức bị cho ra rìa.

Trên bàn ăn Âu phu nhân không ngừng trò chuyện và gắp thức ăn cho Đường Di, còn Đường Di thì cũng đáp lại lời bà rất vui vẻ.

Hai người nào đó thì im lặng mà ngồi ăn phần mình, hai người bây giờ muốn khóc dở sống dở. Họ đã hiểu cảm giác ăn bơ miễn phí rồi đây.

Ăn xong, mọi người bắt đầu di chuyển lại phòng khách mà xem phim ăn trái cây tráng miệng.

- Tiểu Di tuần sau con đi học lại có phải không?

- Dạ đúng rồi ạ.

- Ừm, mà mẹ vẫn chưa biết con học về chuyên ngành gì vậy?

Đường Di nghe đến câu hỏi này, cô chợt tất hẫng nụ cười.

- Dạ là bác sĩ.

- Con dâu mẹ giỏi như vậy sao, tuyệt thật.

Âu phu nhân trìu mến nói với Đường Di từng câu từng chữ đều rất thật lòng và nhẹ nhàng.

Âu Tư Đình nghe đến đây thì chợt khựng lại vài giây, anh thật sự hơi vô tâm thì phải, từ lúc sống chung đến giờ anh không hề biết nhiều chuyện về Đường Di, thật sự anh cần quan tâm và tìm hiểu nhiều hơn về Đường Di mới được.

Đường Di thì tuột hứng, cô lại nhớ về cái hôm ở Đường gia cũng từng hỏi như vậy, nhưng cô rất rõ mẹ Âu là quan tâm cô thật, chứ không như cha mẹ ruột của cô, họ chưa từng dùng lời lẽ hay cử chỉ thật lòng, dùng âm điệu nhẹ nhàng trìu mến để nói chuyện với cô như cách mà mẹ Âu vừa nói.