Tôi tưởng rằng tình yêu có sự cân bằng, tôi cho nhiều, đối phương cũng sẽ đáp lại nhiều.
Tôi đã háo hức chuẩn bị những món quà đó.
Nhưng đã một tuần trôi qua, con của Hứa Nguyện cũng đã xuất viện.
Những món quà ấy vẫn chưa được mở ra.
Nói không thất vọng là dối lòng, tôi không ngừng tìm lý do để an ủi bản thân. Có thể là anh quá bận.
Có thể là anh đã quên, có thể là anh không quan tâm đến những thứ mang tính lễ nghi này.
Anh...
Tâm trạng của tôi không qua được mắt Hứa Nguyện. Khi cô ấy lại một lần nữa đưa con đến nhà nhờ tôi chăm sóc, tôi đã hỏi cô ấy một cách kín đáo:
“Có phải anh trai em không thực sự thích chị không?”
Cô ấy cười phá lên và nói: “Ngốc quá Vi Vi, nếu anh ấy không thích chị thì tại sao lại cưới chị chứ? Có ai ép được anh ấy không?”
Tôi im lặng.
Nhưng...
“Không có gì phải nhưng cả, anh ấy chỉ là không giỏi biểu đạt thôi. Chị biết mà Vi Vi, gia đình chúng em từng trải qua biến cố lớn, bố mẹ đều đã mất. Vì vậy, anh ấy khép mình, Vi Vi à, anh trai em thực sự đáng thương lắm, chị hãy chăm sóc anh ấy nhiều hơn được không?”
Cô ấy nói rất nhiều, đến mức tôi cảm thấy có lẽ vấn đề không phải là ở Hứa Thanh Yến.
Có lẽ vấn đề là ở tôi.
Có phải tôi vẫn chưa làm đủ tốt?
Hoặc có lẽ tôi nên quen với tính cách của anh ấy, anh ấy luôn như vậy mà.
Anh ấy thích tôi, phải không?
Hồi đại học, Hứa Nguyện đã nói với tôi rằng anh trai cô ấy thích tôi, cô ấy còn giúp anh ấy gửi nhiều món quà cho tôi.
Lúc đó anh ấy rất chu đáo và nhiệt tình.
Anh ấy từng đan khăn quàng cổ cho tôi, tiết kiệm tiền sinh hoạt trong thời gian dài để mua mỹ phẩm cho tôi, và hầu như mỗi sáng sớm anh đều thức dậy sớm để giữ chỗ cho tôi.
Anh ấy không giỏi nói chuyện, nhưng làm rất nhiều. Thế còn những năm gần đây thì sao?
Có thể là công việc quá bận rộn, áp lực cuộc sống quá lớn. Con người không thể mãi sống trong mộng tưởng. Khi đã ở bên nhau, chẳng phải điều cần nhất là sự thấu hiểu sao?
Anh ấy về nhà rất muộn mỗi ngày, rời đi rất sớm, cuối tuần cũng hiếm khi nghỉ ngơi.
Anh ấy luôn không cảm thấy an toàn, lúc nào cũng gồng mình lên, nhưng ngoài việc cảm thấy đau lòng, tôi chẳng biết làm gì khác.
Để giúp anh ấy bớt lo lắng, tôi cũng phải nỗ lực theo. Những dự án tôi không muốn nhận, tôi cũng bắt đầu chủ động tiếp nhận, những đơn hàng khó nhằn tôi cũng cố gắng suy nghĩ cách để hoàn thành.
Tôi nghĩ nếu tôi kiếm được nhiều tiền hơn, nếu tôi có nhiều tiền hơn, liệu anh ấy có cảm thấy an toàn hơn không.
Cho đến khi tôi mở khóa chiếc điện thoại đã bị cất giữ gần mười năm.